Chương 409: Anh không ủng hộ tôi sao?.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Thấy anh không trả lời, Cư Hàn Lâm cảm thấy rất kỳ lạ: “Nếu có tâm sự gì thì anh có thể nói với tôi. Anh có nhớ hồi trước chúng ta cùng học cấp ba, lâu lâu lại cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm không?”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu: “Cũng không có chuyện gì cả. Cơ mà giám đốc Cư này, trong khoảng thời gian anh đi quốc tế Thiên Hải thì vẫn nên để mọi người vào.” Lâm Dịch Tuấn nhàn nhạt thuật lại lời căn dặn của Tần Lệ Phong.
Cư Hàn Lâm nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được, tôi biết rồi, lát nữa anh về trước thì nhớ chú ý an toàn.”
Sau đó Cư Hàn Lâm đứng dậy, đi đến lấy áo khoác trên cây mắc áo xuống.
Lâm Dịch Tuấn đứng một bên chậm chạp không nhúc nhích, tựa như có chuyện gì muốn nói.
Động tác mặc áo khoác của Cư Hàn Lâm hơi chậm lại: “Có việc gì đúng không? Anh cứ việc nói đi.”
Lâm Dịch Tuấn khẽ thở dài, ngước mắt nhìn Cư Hàn Lâm, trong ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng lo lắng: “Tổng giám đốc Cư, anh quyết định yêu đương với Lạc Cẩn Thi thật sao? Cũng định nói cho tổng giám đốc Tần với ông ngoại biết chuyện luôn hả?”
Cư Hàn Lâm hơi sững người, cứ cảm thấy vẻ mặt của Lâm Dịch Tuấn không thích hợp cho lắm: “Này, có phải anh đang lo lắng điều gì hay không? Chẳng lẽ anh không ủng hộ tôi sao?”
Ngay từ đầu Cư Hàn Lâm đã có vẻ khá ghét Lạc Cẩn Thi, bây giờ Lâm Dịch Tuấn nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Ngay từ đầu anh đã có vẻ ghét thơ nhạc, nhưng bây giờ nghĩ vậy cũng có thể hiểu được.
“Nếu hai người thật sự muốn yêu nhau, chỉ sợ rằng… bên phía ông ngoại là cửa ải khó qua nhất đây.” Dường như Lâm Dịch Tuấn có thể nghĩ ra một số chuyện sau này.
Cư Hàn Lâm nhìn anh, lúc này mới hiểu ra được thì ra trước giờ Lâm Dịch Tuấn vẫn luôn suy xét cho mình: “Lâm Dịch Tuấn, đó là do anh chưa gặp được người mình yêu, nếu đã gặp rồi, chắc chắn anh sẽ hiểu thôi. Dẫu có khó khăn đến mức nào đi chăng nữa thì chỉ cần anh vẫn còn yêu, dù cho tất cả mọi người có phản đối thì cũng không quan trọng.”
Lâm Dịch Tuấn ngẩn người, không nói thêm gì nữa, cứ thế nhìn Cư Hàn Lâm rời khỏi công ty.
Bầu trời bên ngoài đã rơi xuống những mảnh hoa tuyết lớn, nhẹ nhàng bay trong không trung.
Cư Hàn Lâm được tính là người cuối cùng rời đi trong công ty, nhìn tập đoàn vắng vẻ, anh chợt thấy xúc động. Từ lúc thành lập công ty này đến giờ, anh đã đi trên con đường có vô kể chông gai, cũng bởi vì chưa từng từ bỏ cho nên mới đạt được vị trí như ngày hôm nay.
Lẽ nào tình yêu còn trắc trở hơn so với con đường này hay sao?
Cư Hàn Lâm chưa bao giờ yêu một người con gái như vậy, chỉ vì chưa từng, anh sẵn sàng không màng hết thảy mà chìm đắm trong đó.
Bỗng dưng sau lưng anh truyền đến một giọng nói quen thuộc, Cư Hàn Lâm xoay người lại, thấy Lạc Cẩn Thi và Đỗ Tương Dao đang đi ra. Lạc Cẩn Thi vừa nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài thì lập tức phấn khởi hẳn lên, không chú ý có anh đang đứng bên cạnh, ánh mắt cô sáng lấp lánh: “Tuyết rơi này!” Cô vui vẻ reo lên, sau đó ánh mắt lướt nhìn bóng người của Cư Hàn Lâm, biểu cảm hưng phấn vừa nãy thoáng chốc bị kìm lại.
Đỗ Tương Dao lễ phép cất tiếng chào anh: “Tạm biệt, tổng giám đốc Cư.” rồi nhìn về phía Lạc Cẩn Thi, thấy cô không nói lời nào nên kéo cô rời đi.
Cư Hàn Lâm nhìn vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Lạc Cẩn Thi, trong lòng bỗng có chút mất mác, xem ra cô ấy vẫn chưa quá thoải mái trong việc chấp nhận những thay đổi giữa mình và cô ấy.
Sáu giờ rưỡi, tại câu lạc bộ tư nhân quốc tế Thiên Hải, còn nửa tiếng đồng hồ nữa là sẽ không cho người vào trong. Cư Hàn Lâm xuống xe, đưa danh thiếp cho người gác cửa. Đối phương cũng là một người rất quyền lực, vì vậy đã cho anh qua một cách dễ dàng.
Sau khi hỏi người đang ở trên sân khấu về vị trí của Cư Hàn Quân, anh vội vã đi đến đó.
Dọc đường đi lại nhận không ít ánh nhìn của các cô gái, họ thì thầm to nhỏ với nhau về sự xuất hiện của Cư Hàn Lâm vì anh rất ít khi đến những nơi như thế này, ánh mắt quyến rũ đổ dồn về phía anh.
Cư Hàn Lâm dường như không để ý đến điều đó, gương mặt vẫn cứ thờ ơ, lãnh đạm, bước chân vội vã xuyên qua đám người, chạy thẳng đến sau vườn.
Đằng xa có một căn nhà gỗ nhỏ, hẳn là lúc này ông ta đang thưởng thức những món ăn ngon.
Đều là người cùng một họ nhưng sao ông ta lại phô trương như vậy nhỉ?
“Ông chủ cư đâu?” Tuy rằng từ nhỏ chưa từng gặp mặt nhau nhưng sau này anh đã nghe không ít chuyện về Cư Hàn Quân. Cư Hàn Lâm cũng không xem ông ta là người ngoài, huống chi ông ta vốn cũng chẳng phải người ngoài.
Vệ sĩ đứng trước cửa đều biết anh: “Ông chủ của chúng tôi đang ở bên trong, nhưng hiện tại vẫn chưa tiện để mời Cư tổng đi vào.” Tuy bọn họ nhận ra anh nhưng “quyền lực” cũng không kém gì ông chủ của bọn họ.
Trước đây Cư Hàn Quân vẫn luôn đứng đầu công ty, vốn là đang khởi sắc nhưng sau đó lại bị người ta gài bẫy, sau đó ông ta trực tiếp bán công ty đi, chuyển ngành làm đầu tư, không ngờ rằng mấy năm qua cũng có một khoản lợi nhuận.
Thế là ông ta trở thành ông chủ của một công ty “mất trắng”, đương nhiên là có chút vốn liếng, người bình thưởng cũng sẽ nể mặt hơn vài phần. Nhưng đối với một công ty lớn như công ty Thiên Hòa của Cao thị mà nói thì họ sẽ không tìm Cư Hàn Quân để làm gì.
“Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, phiền các anh vào báo chuyện này cho ông chủ của các anh giúp tôi.” Cư Hàn Lâm cũng chẳng rảnh mà chờ ông ta ăn chơi đàng điếm cho xong: “Nếu còn không chịu gặp mặt, lỡ tôi có làm ra chuyện vô tình gì thì cũng đừng trách tôi.”
Cư Hàn Lâm cô ý nâng cao giọng nói, bên trong phỏng chừng đã nghe rõ rồi, vệ sĩ gác cửa cũng không nói gì thêm, bên trong quả nhiên truyền đến một tiếng “Ai đấy!”, nghe có vẻ như rất bực mình.Trong đó có một người đi vào báo tin, rất nhanh để cho Cư Hàn Lâm đi vào.
Vừa vào cửa anh còn hơi ghét bỏ nhìn. Cư Hàn Quân và một người phụ nữ trang điểm rực rỡ nằm ở trên giường, một người nâng ly rượu. Chăn trên người người phụ nữ trượt xuống, lộ ra lưng trắng như tuyết, Cư Hàn Quân cũng trần nửa người trên.
Vừa nhìn là hiểu ngay.
Cư Hàn lâm