Chương 412: Sao lại lắm lời như vậy chứ.
Cư Hàn Lâm khẽ thở dài: “Sao lại lắm lời như vậy chứ, tôi…”
“Anh Cư, hóa ra là anh ở đây.” Nghe giọng nói thì biết ngay vừa rồi chính là cô em họ bà con xa xinh đẹp ngọt ngào của anh, Mục Đình Tương.
Cư Hàn Lâm có chút bất lực, nhưng cũng không thể từ chối: “Cảm thấy ở đây chiêu đãi không chu đáo sao? Hay là muốn ăn cái gì, có thể trực tiếp nói với đầu bếp bên đó, muốn uống cái gì cũng có thể… ”
“Không phải không phải.” Mục Đình Tương phất phất tay mỉm cười: “Chỉ là muốn hỏi anh Cư một số chuyện, nghe nói anh Cư là ông chủ lớn, cho nên về chuyện làm ăn chắc chắn cũng sẽ hiểu biết hơn em rất nhiều…”
Nghe nói như thế Cư Hàn Lâm cũng có hơi kinh ngạc, Mục Đình Tương này trông vẫn còn khá trẻ, sao có thể hỏi anh mấy chuyện làm ăn chứ?
Anh thật sự không hiểu.
Cư Hàn Quân đứng dậy kéo Cư Hàn Lâm sang một bên, còn nói với cô gái kia: “Thật là ngại quá, tôi có vài lời muốn nói với anh bạn nhỏ này của tôi, phiền cô chờ một lát.”
Cư Hàn Lâm có chút không hiểu trong đầu Cư Hàn Quân lúc này đang định vẽ trò gì.
Vừa đi, Cư Hàn Quân vừa nhìn xem xung quanh còn có ai ở gần, và cô gái kia có đi theo anh ta hay không, sau khi xác nhận tất cả đều OK rồi ông ta mới thì thầm: “Không phải tôi bảo các người, sau khi các người nhận ông cụ này xong thì xảy ra biết bao nhiêu chuyện? Có biết bao nhiêu người qua đây nhận thân thích?”
Cư Hàn Lâm đương nhiên biết ông ta đang nói cái gì, nhưng chuyện này cũng không biết phải làm sao, ông cụ đã mất có dặn không thể lơ là rồi.
“Chú, chuyện này cháu và bố đã cân nhắc qua rồi, đã là chuyện bất đắc dĩ, thôi thì đành chấp nhận vậy, dù sao cũng không thiếu mất cái gì, tuy nói, tích tiểu thành đại, nhưng chung quy vẫn không có mấy nhà được như thế.”
Cư Hàn Quân không thích nghe anh nói như thế, cho nên vội vàng xua tay mặc kệ: “Được rồi, các người tự hiểu là được, thế tôi cũng không quản nữa, bớt phải làm những chuyện bất hiếu.” Ông ta cười khẩy mấy tiếng rồi đi về vị trí của mình, tiếp tục vừa ăn vừa uống.
Dự định của ông ta là, ăn uống no say xong sẽ rút.
Cư Hàn Lâm quay trở lại chỗ Mục Đình Tương, mỉm cười ngại ngùng: “Chú tôi vừa rồi có việc gấp tìm tôi, cô muốn hỏi chuyện làm ăn sao? Thế, có thể đổi nơi khác nói chuyện được không?”
Mục Đình Tương đương nhiên cảm thấy vô cùng phấn khích, nhưng không thể thể hiện ra ngoài được, chỉ là khẽ mỉm cười rồi gật đầu nói: “Được, anh Cư, thế chúng ta qua bên kia đi, bên này người đông, có thể không tiện lắm.”
Cư Hàn Lâm cũng không nghĩ nhiều, cứ thế mà đi qua.
Lúc này khách khứa cũng đã tiếp đãi sắp xong, Tần Lệ Phong vừa vào nhà thì trùng hợp nhìn thấy Cư Hàn Lâm cùng một cô gái đi đến một chỗ vắng người, đột nhiên cảm thấy có điều kỳ lạ.
Có đối tác kinh doanh đến chào hỏi, ông ta cũng không lo được nữa, dẫu sao Cư Hàn Lâm làm việc luôn có cân nhắc.
Hiếm có khi nào trong nhà họ Cư lại sôi nổi như vậy, ông cụ ngồi ở ghế thượng khách, thỉnh thoảng có vài người đến nói vài câu chúc lành, sẵn tiện tặng quà, ông cụ cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Tần Lệ Phong đang bận nói chuyện với một vài đối tác làm ăn, nhất thời không thể tiếp đãi được khách bên cạnh, đang định xem Cư Hàn Lâm ở đâu, muốn nhờ anh qua giúp chào hỏi khách, ai ngờ bên cạnh đại sảnh vang lên tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.
Bỗng chốc mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy Cư Hàn Lâm và một người con gái đang đứng ở chỗ âm thanh phát ra, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Khi Tần Lệ Phong chạy đến chỗ hai người, Cư Hàn Lâm cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người cô gái, trên gương mặt cô gái vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi và ủy khuất.
“Chuyện gì thế?” Tần Lệ Phong hỏi, rồi quay sang cười nói với những người cùng vây quanh xem náo nhiệt: “Mọi người đừng lo, chỉ là vỡ hai chiếc ly mà thôi, mau cho người đến dọn dẹp đi, đừng làm người khác bị thương.”
Sau đó mấy người giúp việc đi tới, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
Cư Hàn Lâm lắc đầu ra hiệu Tần Lệ Phong không sao: “Bố, bố cứ đi làm việc đi, bên này để con xử lý, không sao.” Anh tỏ ra khá bình tĩnh nên Tần Lệ Phong vô cùng yên tâm rời đi.
Tại đây, mẹ của Mục Đình Tương vừa chạy đến, thấy con gái có vẻ thất thần, bà vội vàng bước tới trấn an: “Chuyện gì vậy? Đình Tương… con sao thế?” Nói rồi, bà ta phát hiện được nguyên nhân của sự tình, nên hạ giọng xuống.
Cư Hàn Lâm cũng trấn an mấy vị khách bên cạnh, cố gắng giải tán đám đông, sau đó mới đi đến bên cạnh Mục Đình Tương: “Không sao đâu, dì nhỏ, chắc là không ai nhìn thấy đâu, tôi dẫn các người lên phía kia thay quần áo, em gái tôi ở bên này cũng có mấy bộ lễ phục, kích cỡ chắc cũng vừa dáng.”
Anh vừa nói, vừa đi tới bên cạnh cầu thang dẫn đường.
Anh không biết rằng sau lưng mình, mẹ con Mục Đình Tương đang bốn mắt nhìn nhau, sau đó, cô ta đi theo Cư Hàn Lâm lên lầu.
Khi bước đến cửa phòng của Nhan Ninh, Cư Hàn Lâm quay đầu lại, nhận ra chỉ có một mình Mục Đình Tương đi theo, anh cảm thấy kỳ lạ: “Dì nhỏ đâu? Không đi theo sao?”
Mục Đình Tương cúi đầu để che giấu cái vẻ mặt căng thẳng của mình lúc này, nhưng mà dây áo của cô khi nãy không cẩn thận bị bung ra rồi, lại đụng phải ly rượu, bị bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của mọi người bên ngoài dòm ngó, cho nên, Cư Hàn Lâm cũng không mấy để ý.
“Bà ấy, đi lấy nước cho em rồi, không sao, tự em làm được.” Giọng nói của cô ấy đột nhiên trầm lắng