Chương 416: Đây là thứ thuộc về cô và anh.
Vừa nhớ tới chiếc tháp truyền hình kia, cô xấu hổ mỉm cười, ánh đèn, pháo hoa đêm đó đều lung lạc trong một nụ cười khẽ, cô đều nhớ rất kỹ. Hơn nữa còn nhớ cả một đời.
Cô đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cầm bản tư liệu đứng lên, có một vài việc phải hỏi chị Tương Dao mới được.
Mặc dù đã quay về Quốc Hoa được bảy năm, nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ về lịch sử văn hóa của thành phố Nam Thanh, cho nên còn cần phải học hỏi hợp tác triển lãm phía bên này đã.
Chị Tương Dao đang đi ra khỏi phòng thư ký, cô vội vàng chạy tới: “Chị Tương Dao này, em có một vài chuyện muốn hỏi chị, bây giờ chị có rảnh không?
Đỗ Tương Dao đang định đi đưa tài liệu: “Không gấp lắm, em hỏi trước đi.” Nói xong cô còn chỉnh sửa lại tài liệu trong tay.
Lạc Cẩn Thi mở tập tài liệu trong tay ra, vừa định chỉ vào chữ nào đó cho Đỗ Tương Dao, ai ngờ bả vai bị va mạnh một cái, sau đó trên cánh tay nóng rực lên.
Suýt nữa thì làm rơi tài liệu trong tay rồi, may mà Đỗ Tương Dao kịp thời đỡ lấy, quay người lại cau mày quát lớn: “Có chuyện gì thế? Cầm có cái ấm trà mà cũng không vững à?”
Người kia nhẹ nhàng cúi đầu nói vô cùng xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lạc Cẩn Thi, tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Cậu là Trợ lý Lạc đúng không, thật là ngại quá, tớ là trợ lý Mục Đình Tương vừa mới chuyển tới, vừa rồi hơi thất thần, cho nên…”
Lạc Cẩn Thi vừa ôm cánh tay vừa bị nước trà nóng dội lên, vừa miễn cưỡng nở nụ cười, thì ra cô ta là nữ nhân viên vừa được điều tới: “Không sao không sao, tớ đi xử lý một chút là được rồi.” Nói xong cô quay người định đi, ai ngờ cô gái kia lịa cản lại.
“Ấy ấy, Trợ lý Lạc này, để tớ đi với cậu nhé.” Dáng vẻ của đối phương trông khá ngọt ngào, cười lên cũng có thể xem như là một cô gái đáng yêu, chỉ là trong nụ cười này có xen lẫn điều gì đó.
Chị Tương Dao kéo tay Lạc Cẩn Thi lại, ra hiệu cho Mục Đình Tương: “Cô về trước đi, lát nữa rót lại một ly trà nóng mang đến phòng tiếp khách, tôi đi bôi thuốc cho Trợ lý Lạc là được rồi.”
Nói xong, cô vội vàng dìu Lạc Cẩn Thi đi mất.
Mục Đình Tương tỏ ý khinh thường, trong ánh mắt để lộ sự tính toán táo bạo, cô ta cũng vì Lâm Dịch Tuấn không ở đây mới dám ra oai như thế, nhưng lại không ngờ bà chị Tương Dao kia không biết có phải do Lâm Dịch Tuấn cài vào hay không, vậy mà dám nói mấy câu lạnh nhạt với mình.
Dù sao toàn bộ người trong công ty không ưa cô cũng chẳng sao, cô không quan tâm, chỉ cần kết quả cuối cùng ổn là được…
Trong thang máy, Lạc Cẩn Thi xắn ống tay áo sơ mi lên, trên cánh tay đã bắt đầu nổi mụn nước, cô cũng giật nảy mình, vừa rồi không thấy nóng lắm, bây giờ lại cảm thấy nóng rực.
“Cái này… Có nên nói cho Tổng giám đốc Cư không?”
“Đừng…” Lạc Cẩn Thi như đang sợ bị Cư Hàn Lâm phát hiện, che che giấu giấu, xấu hổ cười: “Không, không cần đâu, vết thương nhỏ ấy mà, không đáng kể gì.”
Chị Tương Dao biết Cư Hàn Lâm thích cô, có mối quan hệ không bình thường với cô nên mới nói như vậy, nhưng vừa nghe Lạc Cẩn Thi nói đã cảm thấy tức giận: “Đây mà là nhỏ à?” Cô nhìn mảng sưng đỏ lớn kia, lo lắng không thôi.
Đến phòng y tế của công ty, xử lý nơi bị bỏng kia, bôi thuốc bỏng lên, cảm giác tốt hơn ban nãy nhiều.
Lạc Cẩn Thi buông tay áo xuống, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Chị Tương Dao, cảm ơn chị, nhưng chị cũng đừng nói chuyện này cho Tổng giám đốc Cư biết, có lẽ khoảng vài ngày là khỏi rồi.”
Chị Tương Dao nhìn cô trách móc: “May mà xử lý cái này kịp thời, nếu không xử lý thì không ổn rồi, sẽ để lại sẹo đấy, em cũng không quan tâm à? Em đúng là đồ trẻ con.”
Lạc Cẩn Thi hơi nhếch miệng: “Thật ra không ở trên mặt nên cũng chẳng sao, chị Tương Dao cũng đừng lo lắng quá, bây giờ đã nói rồi, về sau mỗi ngày chăm sóc một chút sẽ không để lại sẹo.”
Một tay khác của cô lay tay của Đỗ Tương Dao, cảm giác cứ như cô là chị gái của mình vậy.
Vất vả lắm mới thuyết phục được cô không nói chuyện này cho Cư Hàn Lâm biết, Lạc Cẩn Thi mới yên tâm bắt đầu thăm hỏi những nơi tham quan khá có giá trị đối với thành phố Nam Thanh, dù sao mấy người nước Phan kia lần đầu tới Thanh Hoa, chắc chắn phải tiếp đãi cho thật tốt.
Chị Tương Dao giảng giải từng cái một, cô nghiêm túc nhớ thật kỹ, đột nhiên cảm thấy nhiệt tình hẳn lên. Bởi vì lúc này mới giống như khi cô làm việc.
Đặt trước phòng khách sạn xong xuôi, hiểu rõ tất cả những nơi cần đi cần đến, thoáng cái đã tới lúc tan làm, vươn vai một cái, đang nghĩ xem tối nay ăn gì, kết quả đột nhiên nhớ ra Cư Hàn Lâm đã đặt xong nơi ăn tối rồi.
Trong lòng cô cười thật ngọt ngào, không ngờ mình cũng sẽ biến thành một nữ sinh đang trong giai đoạn yêu đương.
Hoàn thành công việc hôm nay, đang muốn xem hạng mục hợp tác với người nước Phan, điện thoại bỗng rung lên, lấy qua nhìn thì thấy là tin nhắn của Cư Hàn Lâm gửi tới: “Tan làm rồi thì đến gara đỗ xe.”
Nắm chặt di động trong tay, trong lòng lại tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Cũng hay vừa đến lúc tan làm, cô đi ra khỏi văn phòng, đi theo nhóm người kia bước vào thang máy. Vết thương trên tay không đau lắm, không biết có giấu được Cư Hàn Lâm không nữa.
Ngoại trừ cô ra, không có ai xuống tầng dưới tầng một nữa, cho nên thang máy vừa mở cửa đã thấy Cư Hàn Lâm đứng trước cửa, nhìn cô đầy cưng chiều: “Hôm nay làm việc mệt không? Có gặp được chuyện gì thú vị không?”
Trước đây vẫn còn là bạn bè nam nữ bình thường, ở chung vẫn còn hơi xấu hổ, thậm chí Lạc Cẩn Thi còn không biết mình nên cười như thế nào, thế là đành phải đứng cách anh một đoạn ngắn để còn có thể xoay xở kịp.
Cư Hàn Lâm biết cô xấu hổ, hai người muốn hòa hợp cũng phải cần thêm thời gian, cho nên không