Chương 421: Sao có thể bị lừa được chứ?.
Lạc Cẩn Thi chép chép miệng, thật ra thì cô cũng cảm thấy giống như vậy. Loại người như Cư Hàn Lâm sao có thể bị lừa gạt được chứ?
“Tôi cảm thấy vô cùng áy náy, bởi vì… Thái độ trước đây của tôi với cô không được tốt lắm.” Lâm Dịch Tuấn quay đầu nhìn cô, ngượng ngùng nở nụ cười nhạt: “Tôi cũng không gạt cô, bắt đầu từ lúc tôi làm chuyện đó với cô… Cô gái đam mê tiền bạc, vì thế tôi không muốn cô ở cùng một chỗ với tổng giám đốc Cư. Vì dù sao thì, chúng ta cũng… Cũng là bạn bè tốt của nhau mà. Sau nữa, nếu cô ở cùng một chỗ với tổng giám đốc Cư thì chắc chắn rằng tất cả mọi người ở nhà họ Tần sẽ kịch liệt phản đối. Vì thế…” Anh thừa nhận là suy nghĩ của mình quá ích kỉ. Dù sao thì có một khoảng thời gian anh thật sự không tin vào bất kì người phụ nữ nào. Thế nhưng tối qua, khi anh thấy Lạc Cẩn Thi chủ động đứng ra để đòi lại công bằng cho tất cả mọi người. Anh đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã sao rồi. Từ trước tới giờ anh thật sự là một tên khốn!
Anh đã nghĩ quá đơn giản, cho tới khi mọi chuyện diễn ra trước mắt anh, cũng khiến cho bản thân anh cảm thấy mờ mịt. Sau đó anh lại dùng sự lạnh lùng để đối xử với Lạc Cẩn Thi, đối xử với Lý Minh Vi. Thế nhưng phụ nữ cũng giống như đàn ông vậy, thậm chí có khi phụ nữ còn có trách nhiệm, có dũng khí hơn cả một người đàn ông.
Hai tay anh siết chặc tay lái, mơ màng nhìn về phía trước. Nhìn thấy tuyết trên mặt đất phủ một màu sô cô la, mặc dù thành phố này vô cùng nhộn nhịp, sầm uất thế nhưng nhìn đâu đâu cũng thấy bẩn. Trên đường có thể nhìn thấy những chiếc xe rải muối để làm tan tuyết.
Có lẽ ngày mai nhìn lại thì sẽ không còn thấy được cảnh tượng này.
“Anh mới vừa nói… Người của nhà họ Tần sao?” Lạc Cẩn Thi vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất kì lạ, thế nhưng cũng không hỏi, tại sao bố của Cư Hàn Lâm lại mang họ Tần chứ? Đương nhiên là cô cũng không phải người không biết xấu hổ mà hỏi Cư Hàn Lâm như thế.
Lâm Dịch Tuấn quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau đó lại nghi ngờ nhìn Lạc Cẩn Thi: “Cô, cô không biết gì sao?”
Lạc Cẩn Thi lắc đầu một cái, nhìn biểu cảm của Lâm Dịch Tuấn dường như có gì đó không ổn.
Lâm Dịch Tuấn khẽ thở dài, lên tiếng: “Từ nhỏ, tổng giám đốc Cư đã sống ở nhà họ Tần, mặc dù là con nuôi thế nhưng ông cụ nhà họ Tần và vợ của mình vô cùng yêu quý anh ta. Huống hồ chi anh ta cũng đã sinh sống ở nhà họ Tần hơn hai mươi năm.”
“Vậy…” Lạc Cẩn Thi vẫn muốn hỏi gì đó, thế nhưng lại không biết lên tiếng thế nào cho hợp lý: “Như vậy… Sao anh ấy lại trở thành con nuôi của nhà họ Tần.”
Có lẽ hỏi như vậy sẽ được hơn một chút.
Lâm Dịch Tuấn suy nghĩ một chút, khóe miệng cong lên: “Chuyện này cũng không được rõ ràng cho lắm. Chỉ biết rằng bây giờ mọi chuyện cũng đã ổn rồi, cũng không ai nhắc đến những chuyện đã qua nữa. Cho nên, bất kể là lúc trước bởi vì lý do gì, bây giờ sức khỏe của mỗi người là quan trọng nhất.”
Nghe anh nói như thế, Lạc Cẩn Thi cũng không hỏi gì thêm, chỉ nhìn thẳng về phía cửa sổ. Sắp đến công ty rồi, dọc đường đi cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, chắc hẳn nơi này đã được dọn dẹp rồi.
Sau khi theo Lâm Dịch Tuấn vào công ty, mọi chuyện lại vô cùng bình thường. Thế nhưng trên mặt mỗi người tựa như đều mang một vẻ đã biết hết mọi chuyện, cảm giác giống như mọi người đều đã biết hết, là do Cư Hàn Lâm bảo Lâm Dịch Tuấn đưa Lạc Cẩn Thi trở về.
Khi đi qua đó cô vẫn cảm thấy có chút khó khăn, thế nhưng sau khi bước vào thanh máy thì cũng không còn quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nữa, Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
“Đúng rồi, cô cứ về bàn làm việc của thư kí ngồi trước đi. Bây giờ phòng làm việc của cô đang được sữa chữa lại đôi chút.” Lâm Dịch Tuấn quay đầu nói với cô: “Chị Đỗ cũng đã cho cô chuyển qua đây, chắc chỉ còn là chuyện của hai ba ngày nữa thôi.”
“Sửa chữa sao?” Vẻ mặt Lạc Cẩn Thi lộ vẻ hoảng sợ nhìn Lâm Dịch Tuấn: “Tại sao phải sữa chữa thế?” Cô cảm thấy phòng làm việc kia của cô cũng không chỗ nào không ổn, cần phải sửa chữa.
Ngừng một chút, ánh mắt Lâm Dịch Tuấn đột nhiên trở nên có hơi lúng túng: “Không phải phòng làm việc của cô, ban nãy tôi nói nhầm, là… Là phòng làm việc của tổng giám đốc Cư. Có thể sẽ làm ảnh hưởng tới phòng làm việc của cô vì thế mới chuyện cô ra ngoài, bây giờ tổng giám đốc Cư đang ở phòng làm việc đối diện.”
Lạc Cẩn Thi cái hiểu cái không, gật đầu một cái. Nói thật thì cô có cảm giác dường như Lâm Dịch Tuấn đang nói dối cô.
Thang máy đột nhiên “Đinh” một tiếng rồi mở ra, quả nhiên cô có thể cảm nhận được nơi này đang sửa chữa lại. Lúc này, không khí chung quanh cũng không giống nhau. Thế nhưng mỗi nhân viên đều giữ gìn trật tự vô cùng nghiêm túc, tựa như cũng không hề bị ảnh hưởng bởi việc sửa chữa này.
Chị Đỗ nhìn thấy cô tới thì đưa tay vẫy vẫy, gọi cô đến chỗ mình: “Lạc Cẩn Thi, em tới rồi, ở đây có một tập tài liệu, chị nghĩ em có thể cần đến nó.”
Lạc Cẩn Thi quay sang vội vàng gật đầu với Lâm Dịch Tuấn, sau đó nhanh chóng đi về phía chị Dỗ. Cho dù nói thế nào thì cô vẫn cảm thấy khi bước vào tầng này đều cảm thấy mọi thứ xung quanh đều như cũ, vô cùng thoải mái.
Lúc cô bước vào phòng làm việc mà mấy ngày nay không tới, quả nhiên mọi người bên trong cũng vội vội vàng vàng bởi vì tập tài liệu trên tay cần phải được hoàn thành ngay vì thế cô nhanh chóng đi về phía phòng photo để photo giấy tờ.
Khi vừa đi tới cửa, cô đột nhiên nghe thấy bên trong đang nói gì đó có liên quan tới cô, giọng nói này cũng có hơi quen quen.
“Tôi đã cảm thấy mối quan hệ giữa Lạc Cẩn Thi và giám đốc Cư có gì đó không bình thường từ lâu rồi, các người nói xem có phải cô ta đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì để làm thế không? Không lẽ đã lên giường của giám đốc Cư rồi chứ?”
“Này này, cô đừng có nói bậy bạ như thế.”
Sau đó là một tràng cười vang lên.
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy phiền muộn, cảm thấy vô cùng khó chịu. Xoay người đưa lưng dựa vào tường, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên bước vào đó, quả nhiên họ đều là những đều từng thân thiết với cô.
Khi thấy cô bước vào những người đó nhanh chóng im lặng, vội vàng đi ra khỏi phòng photo.
Lạc Cẩn Thi nhanh chóng đi tới bên cạnh máy photo, nhanh chóng tài liệu vào trong, thế nhưng cuối cùng cô vẫn sợ hãi đến mức run rẩy đứng bất động tại chỗ.
Máy photo đột nhiên vang lên tiếng rè rè, Lạc Cẩn Thi hoàn hồn, thấy trước mắt đột nhiên có một người xuất hiện, là cô đồng nghiệp vừa tới làm không lâu, Mục Đình Tương: “Cậu đừng nghe những người đó nói bậy bạ, cứ là chính mình là được rồi.”
Lúc cô ta nói chuyện, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, giống như chẳng quan tâm, nể nang ai thế nhưng ánh mắt khi nhìn người khác lại làm người ta cảm thấy có