Chương 423: Không có cách nào khống chế được tâm trạng của mình.
“Cậu uống hết ly này đi! Phần còn lại thì là của tớ.” Nói xong, Mục Đình Tương cầm chai rượu trên bàn vè trước mặt mình, cô ta nắm chặt chai rượu nói: “Giờ tớ mới nhớ ra bác sĩ đã nói cậu không thể uống rượu, hay là chờ vết thương khỏi thì tụi mình uống tiếp.”
Lạc Cẩn Thi hơi kinh ngạc, cô không ngờ là Mục Đình Tương lại nhớ kỹ những lời dặn dò đó: “Chuyện này không quan trọng đâu!” Thật ra, cô rất thích cảm giác được người khác quan tâm.
“Ồ, tớ cảm thấy cậu chăm sóc người khác rất giỏi, thế nhưng, cậu lại không biết chăm sóc cho bản thân.” Cô nói xong thì rót đầy một ly rượu cho mình: “Vì vết thương này chính là tác phẩm của tớ, nên tớ tự chăm sóc cho nó được.”
Trước mặt cô giống như có một làn sương mù, Lạc Cẩn Thi cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp, từ nhỏ đến lớn, cô rất cảm kích khi bản thân gặp được nhiều bạn bè móc tim móc phần như vậy.
Tuy cô quen biết Mục Đình Tương chưa lâu, nhưng cô ta chính là người bạn đầu tiên cô gặp lại, giống như người thân cũ vậy.
Trên thế giới có những loại người như vậy, lần đầu tiên gặp mặt chúng ta đã cảm thấy hình như mình đã gặp người đó ở đâu rồi. Điều này không chỉ có trong tình yêu, mà nó rất thích hợp trong tình yêu.
Sau khi ăn uống gần xong, cả chai rượu trước mặt cũng đã uống sắp hết, mà Lạc Cẩn Thi không uống nhiều nước trái cây, cô có cảm giác đầu óc mình bắt đầu trở nên choáng váng, cảm giác giống như một người say rượu.
” Lạc Cẩn Thi, thật ra bọn họ đều nói, tớ dựa vào quan hệ với Cư Hàn Lâm nên mới được thăng chức.” Trên mặt Mục Đình Tương để lộ nụ cười châm chọc: “Thật ra tớ không định nói ra chuyện này, nhưng mà, tớ muốn làm bạn với cậu, cho nên, phải nói thẳng thắn, đúng không?”
Lạc Cẩn Thi cúi đầu cười, thật ra nếu không phải Cư Hàn Lâm chặn tin tức đó lại, thì chắc chắn mọi người sẽ nói, cô là người muốn bám vào anh để nên chức!
Nhưng chắc Mục Đình Tương đã làm sai một việc gì đó, cô ta chỉ là một nhân viên mới vào mà thôi: “Thật ra đúng là gia đình tớ muốn dựa vào cái cây lớn như Cư Hàn Lâm, nhưng mà… Chẳng lẽ… Tớ không thể nào dựa vào thực lực của bản thân được sao? Tớ… Rõ ràng là tớ đã tốt nghiệp Đại Học.” Mục Đình Tương nói, cô ta tự giễu bật cười: “Lạc Cẩn Thi, cậu nói xem, tại sao thế giới này không có sự công bằng như thế? Đúng là tớ nhờ mối quan hệ với được vào đây làm việc, nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ tớ không thể nào dựa vào thực lực của mình để làm việc à?”
Thật ra, cô ta uống hết một ly rượu cuối cùng, cô ta uống hơi nhanh, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy cô ta hơi say, nếu không… Cô ta đã không nói những câu vừa nãy.
“Tớ đưa cậu về nhà.” Đột nhiên bây giờ đầu óc của Lạc Cẩn Thi lại tỉnh táo, boit vì cô nhìn thấy giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của Mục Đình Tương, đúng vậy, bây giờ cuộc sống không có một tí thời gian nào thiện lương cả?
Trước đây cô chỉ cảm thấy cuộc sống của mình rất khó khăn, nhưng bây giờ dù gia đình của cô đã có một cuộc sống bình yên hạnh phúc, nhưng nó không tồn tại dẽ dàng khi ở trong xã hội này.
Mục Đình Tương hít sâu rồi thở ra một hơi, cô ta lắc đầu nở nụ cười, thuận tiên dùng tay xoa xoa nước mắt trên mắt mình, vẫn nở nụ cười tươi tắn như trước: “Không có chuyện gì đâu, Lạc Cẩn Thi, để tớ đưa cậu về nhà trước, tớ đã học qua võ phòng thân, cho nên cậu không cần phải lo lắng đâu, hơn nữa, từ chỗ này đến nhà tớ rất gần.”
Suy nghĩ một chút, Lạc Cẩn Thi gật đầu, thôi được rồi, cô đứng ở cửa bắt taxi một lúc.
Cô đang nghĩ khi về nhà mình sẽ nghĩ công đoạn chuẩn bị cho Đoàn đại biểu nước Pháp vào ngày mai, nhưng ai ngờ khi cô đi ra cửa hàng lẩu, thì đã nghe thấy Mục Đình Tương hét to lên ‘Wow’.
Tôi kì lạ thấu Mục Đình Tương chỉ tay về một hướng: “Bạch mã hoàng tử của cậu đến đây đón cậu này.” Nói xong, cô ta nở một nụ cười mờ ám: “Xem ra tớ không cần phải đưa cậu về nhà nữa rồi, thôi tớ về trước đây.”
Hơi thở trong miệng cô biến thành một cụm khói rồi biến mất, nhưng Lạc Cẩn Thi không biết bây giờ mình nên làm gì.
Có một câu nói là nếu khi bạn không biết mình lên lựa chọn như thế nào, thì lúc đó mình không cần phải làm nữa.
“Cậu đừng đi.” Cô kéo Mục Đình Tương lại không cho cô ta rời đi: “Chúng ta cùng nhau đi taxi đi.” Nói xong, cô khoác tay kéo cô ta về hướng xe khác.
Không cần đoán thì cô ta cũng biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì.
“Hai người các cậu đang cãi nhau? Không thể nào.” Cô ta suy nghĩ nói một câu, nhưng cô ta không thấy Lạc Cẩn Thi nói câu nào mà vẫn đi về phía trước, thì cô ta cũng im lặng.
Có những chuyện trong tình yêu, người ngoài cuộc không thể nào tham gia được.
Vừa đi đến bên đường, Mục Đình Tương nhìn lại, thì thấy đúng là Tổng giám đốc đã đuổi theo đến đây, cô ta cũng không biết bây giờ mình phải làm gì. Vì thế cô ta nhanh chóng thoát khỏi ‘móng vuốt’ của Lạc Cẩn Thi rồi chạy nhanh vào một chiếc xe taxi.
“Ngày mai gặp lại nha, cô bé xinh đẹp!” Nói xong, cô ta tặng cô một nụ hôn gió.
Nhìn xe taxi đang đi xa dần, Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn thấy những đống tuyết đang tan đi ở trước mặt mình, sau đó cô định giang tay ra gọi xe, không ngờ khi cô vừa giang tay ra đã bị một bàn tay quen thuộc nắm chặt.
“Vì sao em lại tránh mặt anh?” Giọng nói này hơi đè nén, cũng hơi khàn khàn.
Lạc Cẩn Thi không quay đầu nhìn anh, cô cũng không có ý định rụt tay về, cô chỉ đứng yên ở đó nói: “Em không có.” Nói xong câu này cô cảm thấy giọng nói này rất giống Cư Hàn Lâm.
Sau một lúc im lặng, Cư Hàn Lâm chậm rãi bỏ tay cô ra, vẻ mặt của anh hơi cứng ngắc, anh cũng không hỏi đến cuối cùng cô đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh không thể nào nhẹ nhàng với cô được.
Nếu như cô định nói ra thì chắc chắn cô sẽ nói ra?
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
giọng nói của anh vang lên từ sau lưng cô, giọng nói lần này nhẹ nhàng ơn vừa nãy rất nhiều, giống như cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người chứ không cãi nhau.
Không biết hắn, đột nhiên trong lòng cô bùng lên một ngọn lửa tức giận không biết từ đâu, cô quay người lại không thèm nhìn anh mà bước sang chỗ