Chương 431: Người đàn ông ưu tú.
Cư Hàn Lâm lịch thiệp mở cửa xe cho Trần Nhã Thanh rồi đưa mắt nhìn cô ta một cái, Trần Nhã Thanh đứng trước cửa xe không chịu xuống xe, ánh mắt cô ta vô cùng gượng gạo, còn có chút bướng bỉnh và nhẫn nại.
Cư Hàn Lâm không hiểu biểu hiện của cô phức tạp như vậy là sao, cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Cuộc hôn nhân này chỉ giống như một trò chơi trẻ con, và cô ta thì đang quá ngây thơ rồi.
Thật ra đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy, nhưng anh cũng vẫn cảm thấy đó là chuyện viển vông.
Nghĩ đến điều này, anh chỉ nghiêm túc nhìn một cái luôn muốn cho Trần Nhã Thanh một lời khuyên hoặc một lời an ủi.
Nhưng sau khi suy nghĩ và đắn đo, anh luôn cảm thấy không thích hợp để nói thêm gì, nên chỉ đơn giản là im lặng.
Trên đường trở về, cả chiếc xe chỉ bao trùm trong một sự tĩnh lặng suốt cho đến khi anh đưa cô ta trở về nơi ở của mình. Anh nhìn Trần Nhã Thanh bước ra khỏi xe.
Cư Hàn Lâm chào tạm biệt cô một cách lịch sự.
Vẻ mặt Trần Nhã Thanh khẽ biến động, đôi môi mấp máy, nhưng cô ta rốt cuộc lại không nói ra điều mình muốn nói.
Nhìn thấy Cư Hàn Lâm từ từ lái xe rời đi, Trần Nhã Thanh lại chìm trong sự trầm mặc.
Đứng trước hạnh phúc, ai cũng có quyền chần chừ, nhưng chỉ một phút chần chừ là có thể đánh mất quyền đấu tranh giành lấy hạnh phúc.
Trần Nhã Thanh hiểu rõ hơn ai hết, cô cần phải chủ động tấn công, đối mặt với một người đàn ông tốt như vậy, đặc biệt là sau khi mẹ anh ta quá hài lòng với bản thân cô.
Cư Hàn Lâm nghĩ linh tinh một hồi thì xe rất nhanh đã dừng lại ở một nơi, sau khi nhìn kỹ những nơi đã tắt đèn mới tìm được chỗ ở của Lạc Cẩn Thi.
Anh nhìn qua cửa sổ xe, phát hiện đèn trên lầu Lạc Cẩn Thi vẫn còn sáng, xem ra cô vẫn chưa ngủ.
Cư Hàn Lâm lập tức cầm điện thoại bấm vào di động của Lạc Cẩn Thi, sau vài hồi chuông vẫn không có ai trả lời.
Anh cảm thấy có chút kỳ quái, đẩy cửa xe, chuẩn bị lên lầu xem xét, nhưng sau đó đột nhiên có một người từ trên lầu chạy nhanh xuống, nhìn bộ dáng thì trông có vẻ giống Lạc Cẩn Thi.
Anh sửng sốt, chẳng lẽ Lạc Cẩn Thi đã thấy mình ở đây, vừa nghĩ lại thấy sai, Lạc Cẩn Thi chỉ là đứng ở lối lên cầu thang nhìn xung quanh, tựa hồ đang đợi ai đó.
Đúng lúc này, một bóng người ở đằng xa bước tới, trông giống như một bà lão.
Bà lão này tuổi tác cũng không quá già, hành động rất hoạt bát.
Đến trước mặt Lạc Cẩn Thi, không biết bà ta nói với Lạc Cẩn Thi cái gì, Lạc Cẩn Thi chỉ khẽ cười, từ chỗ anh ở đây nhìn không thấy rõ, nhưng cảm giác là một nụ cười hết sức tươi tắn.
Ngay sau đó bà lão đã rời đi, Lạc Cẩn Thi xoay người đi lên lầu, Cư Hàn Lâm cũng không chần chừ nữa, mở cửa xe sải bước đi ra ngoài.
“Lạc Cẩn Thi…”
Lạc Cẩn Thi quay lại nhìn, mới nhận ra đó là Cư Hàn Lâm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cô vội vàng tiến lên, nhào về phía Cư Hàn Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong vòng tay ấm áp của anh, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Sao anh lại ở đây? Đêm hôm khuya khoắt rồi sao anh còn chưa ngủ.”
Giọng điệu vừa có chút nũng nịu lại có chút ngây thơ.
Cư Hàn Lâm chỉ cười, xoa xoa mái tóc rối bù trên đỉnh đầu cô như một đứa trẻ: “Anh vốn không muốn đến nhưng đột nhiên không hiểu tại sao lại lái xe đến đây rồi. Em có nghĩ đó là ý trời không…”
“Ý trời gì chứ, anh muốn tới đây thì anh có thể nói thẳng ra là được rồi, lại còn phải lòng vòng nói cái gì mà ý trời cơ chứ…”
Nhìn thấy dáng vẻ có chút hờn dỗi của Lạc Cẩn Thi, Cư Hàn Lâm chỉ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, anh lại ôm Lạc Cẩn Thi vào lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô vỗ về, như đang dỗ dành một đứa bé sắp ngủ.
“Anh muốn dẫn em đi gặp gia đình anh, em có đồng ý không…”
Cư Hàn Lâm cất tiếng, vừa dứt lời đã khiến cho Lạc Cẩn Thi sửng sốt trong giây lát.
“Sao lại đột nhiên như vậy, vừa về nhà đã nghĩ ra việc đưa em trở về gặp bố mẹ anh.”
“Không phải đột nhiên, anh đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng chỉ là sai thời điểm…”
Lạc Cẩn Thi không hiểu thời điểm ở trong câu nói của anh là ý gì, nhưng lại lờ mờ cảm giác được những tia xúc cảm đầy vui sướng tràn ngập trong trái tim, khiến cô vô cùng hưng phấn.
Cô lại ngẩng đầu nhìn Cư Hàn Lâm, người đàn ông cao lớn này lúc này mang dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, dưới ánh đèn mờ ảo anh hiện lên như một vị thần vô cùng mạnh mẽ.
Vừa giống như thể tuyên thệ, lại càng giống như đang nói một sự kiện trọng đại, môi anh mím chặt.
Trước cái nhìn nghiêm nghị của Cư Hàn Lâm, Lạc Cẩn Thi cười khúc khích.
Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi có chút nghi hoặc, không biết cô muốn cười cái gì.
Lạc Cẩn Thi chỉ dùng móng tay chạm nhẹ vào đầu mũi anh, vẻ mặt vô tội: “Không phải là cầu hôn mà sao anh lại tỏ ra long trọng như vậy, chỉ là đến ra mắt người nhà thôi mà.”
Lạc Cẩn Thi trông có vẻ như hết sức thẳng thắn, chứ không hề có tâm trạng chạy trốn hay sợ hãi trước những chuyện như vậy.
Vẻ ngoài đoan chính như vậy khiến Cư Hàn Lâm cảm thấy hơi xấu hổ.
“Em còn cười nhạo anh…”
Cư Hàn Lâm có chút tức giận.
Lạc Cẩn Thi sửng sốt một chút, nghiêm túc ngắm nhìn anh, anh tựa như một vị thần với khuôn mặt lạnh lùng.
Lạc Cẩn Thi thận trọng dỗ dành anh: “Em không cười nhạo anh. Em chỉ nghĩ rằng việc đi gặp bố mẹ anh là một sự kiện lớn như vậy. Anh không cần làm ra vẻ như sắp kết hôn.”
Nhìn vẻ mặt còn có phần tức giận của Cư Hàn Lâm, trong lòng cũng đoán được một chút, giọng nói cô trở nên thận trọng hơn, không bỏ lỡ thời cơ mà đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên vai Cư Hàn Lâm, ánh mắt thâm tình mà thành khẩn nhìn Cư Hàn Lâm.
“Anh phải biết rằng em đã rất háo hức khi điều như thế này sẽ xảy ra. Em đã hy vọng từ lâu rằng anh sẽ đưa em tới gặp mẹ anh, nhưng anh lại chưa bao giờ nói tới điều đó.”
Cư Hàn Lâm muốn trợn tròn mắt, xem ra cô nói những thứ này là