Chương 439 Không thể tin vào trực giác.
Chẳng trách Cư Hàn Lâm cả buổi sáng trông cứ bực tức, khó chịu.
Nghĩ vậy, tôi thấy hơi áy náy.
Mục Đình Tương tỏ vẻ nhiệt tình, liếc nhìn Lạc Cẩn Thi, sau đó nhìn về phía chỗ trống của Đỗ Tương Dao: “Công ty chúng ta xảy ra chuyện như thế này… Nhưng sau khi phân tích, tôi nghĩ vấn đề nằm ở Đỗ Tương Dao…”
Lạc Cẩn Thi nghi ngờ nhìn về phía Mục Đình Tương, không biết cô ta muốn nói gì: “Ý cô là gì? Cô nghi ngờ Đỗ Tương Dao làm chuyện đó? Đi du lịch thì sao? Còn bằng chứng thì sao …”
“Tôi chỉ nói là nghi ngờ thôi, cô đâu cần căng thẳng thế? Tôi cũng biết cô thân thiết với Đỗ Tương Dao, nhưng thân cũng chỉ là một phần thôi, bây giờ chúng ta đang nói đến công việc, chúng ta đều nên lí trí, phải không? Tôi nghe nói, hôm qua Đỗ Tương Dao uống say, nếu như vô duyên vô cớ, lại không gây ra việc đó thì uống rượu làm gì…”
Lạc Cẩn Thi tức giận nhìn Mục Đình Tương, không ngờ Mục Đình Tương lại nói ra câu này:”Con người Đỗ Tương Dao thế nào, tôi nghĩ cô biết rõ, vấn dề nằm ở tôi và cô, nếu không là tôi thì là cô, nếu không là cô thì là tôi, nhất định không phải Đỗ Tương Dao … ”
Mục Đình Tương nhìn Lạc Cẩn Thi, bất lực thở dài: “Hiện tại chúng ta đang chú ý tới chứng cứ, không thể tin được trực giác của mình. Cô nghĩ cô ấy không làm chuyện này, nếu như là cô ấy làm thật thì sao…”
Lạc Cẩn Thi xoa thái dương: “Bây giờ cô chỉ nghi ngờ thì không nên nói lời nào cả, nếu không sẽ gây tổn hại đến Đỗ Tương Dao. Cô cũng biết chuyện này không phải chuyện có thể đoán được. Cô làm như vậy thôi chỉ khiến cô ấy tổn thương…”
Sau đó, Mục Đình Tương mới đứng dậy, chán nản quay lại chỗ ngồi của mình.
Mục Đình Tương phớt lờ Lạc Cẩn Thi cả buổi chiều, Lạc Cẩn Thi thì bận rộn với công việc.
Những gì Cư Hàn Lâm nói với cô vào buổi sáng luôn ở trong tâm trí cô.
Nếu tôi rời khỏi công ty này, liệu tôi có thể cứu Đỗ Tương Dao không?
Nhưng cho dù giải quyết xong lần này, Đỗ Tương Dao sau này sẽ trở thành vật tế thần, tại sao công ty lại luôn dùng cô ấy làm vật tế thần thật sự khiến cô không khỏi thắc mắc.
Nghĩ đến đây, cô lại chợt bồn chồn.
Cô cầm một chồng tài liệu đi tới phòng làm việc, gõ cửa phòng làm việc. Cư Hàn Lâm mời vào rồi Lạc Cẩn Thi bước vào.
Cư Hàn Lâm đang vùi trong đống tài liệu, đang cúi đầu sửa lại cái gì đó, nhìn thấy Lạc Cẩn Thi đi vào, anh chỉ liếc nhẹ một cái rồi không nói gì.
Lạc Cẩn Thi đặt tập tài liệu lên bàn Cư Hàn Lâm, nhìn Cư Hàn Lâm: “Em muốn nói chuyện với anh, anh tạm gác công việc đi …”
“Nếu nói chuyện của người khác thì không cần đâu, anh không muốn nghe, còn nếu nói chuyện liên quan đến hai chúng ta, thì anh có thể nói chuyện với em, sao
“Đêm qua em tắt chuông điện thoại. Rất nhiều người gọi cho em nhưng em đều không biết, không phải chỉ mỗi mình anh, thế nên không phải em cố ý đâu, anh có thể bỏ qua cho em…”
“Anh bỏ qua cho em vì điện thoại tắt máy, điện thoại hết pi, tắt chuông điện thoại… Những lí do này anh nghe nhiều rồi…” Cư Hàn Lâm nói xong, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Sau này em phải mở máy cả ngày, đừng bật im lặng, đừng để anh tìm em mà không thấy, chuyện đơn giản như thế này còn cần anh phải dạy em sao? Em không thể đột nhiên biến mất, với công việc em trách nhiệm đến thế, sao đối với chuyện tình cảm thái độ em lại khác vậy…”
Lạc Cẩn Thi đột nhiên tức giận, Cư Hàn Lâm rõ ràng đang chuyện bé xé ra to, thật sự không biết anh đang giận cô vì chuyện của Đỗ Tương Dao, hay là khó chịu vì cô sắp từ chức.
“Em tắt điện thoại, đó là một điều bình thường. Tan làm thì em tắt điện thoại, cũng không phải là trong giờ làm việc. Anh chuyện bé xé ra to như vậy làm gì? Nếu anh giận em, không hài lòng với em thì chia tay là xong, không cần giày vò em như thế.” Nói xong, Lạc Cẩn Thi vẫn thấy tức giận, cô trút hết lửa giận tích tụ suốt cả ngày hôm nay: “Đừng tưởng rằng anh là tổng giám đốc thì ghê gớm lắm. Em là người chỉ thích tiền bạc của anh. Lúc yêu anh em cảm thấy rất mệt mỏi, Một người đàn ông độc đoán như anh nên tìm một cô gái ngây thơ để yêu chứ không phải em…”
Cư Hàn Lâm nghe vậy há hốc mồm, tức giận nhìn Lạc Cẩn Thi không thể tin được, sao cô có thể nói ra câu đó.
“Em vẫn thấy mình đúng phải không? Em xem có cô bạn gái nào mất tích cả một ngày, rồi cả đêm không về, em có biết anh đợi trước nhà em bao lâu không? Anh đợi đến hơn nửa đêm mà không thấy em về, rốt cuộc em đã đi đâu… ”
Lạc Cẩn Thi sửng sốt, sau đó nhìn Cư Hàn Lâm đầy hoài nghi như thể lần đầu tiên quen biết anh: “Em đến nhà Đỗ Tương Dao, anh có tin là tối hôm qua cô ấy say không, anh có biết tại sao cô ấy lại say không? Vì lần nào công ty cũng coi cô ấy như vật tế thần … ”
Cư Hàn Lâm sững sờ, không ngờ lại như vậy, sau đó lại mỉm cười, trong nụ cười có ẩn ý sâu xa: “Công ty, đồng nghiệp quan trọng hơn bạn