Chương 457: Quả thực là tên cuồng nhìn trộm.
Nhạc Thiên Thơ hung hăng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên chỉ thấy Khuất Vân, anh ta đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, trong tay cầm điều khiển từ xa, dường như tất cả mọi thứ trước mắt đều vô cùng bình thường.
Quăng ra một câu không sợ chết rồi một mình xem TV!
“Về rồi đấy à, sao chậm vậy, cô không biết chứ, tôi đã về trước cô mấy phút rồi đó.”
Câu nói này khiến Nhạc Thiên Thơ nổi giận, cứ như anh ta là người có lý không bằng, mặt dày đến mức trên đời này không ai bằng anh ta nữa rồi!
Cô ấy ném mạnh túi xách xuống, chống eo, hung hăng đứng trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống, giận dữ nhìn khuôn mặt giả vờ bình thản của anh ta.
“Nói… Sao lại đi theo tôi như thế, chẳng lẽ anh có sở thích đó sao? Cuồng nhìn trộm hả?”
“Ha ha, cô biết là tốt, nói là cuồng nhìn trộm thì tôi thấy không thích hợp cho lắm, bây giờ tôi chân thành sửa lại cho cô một chút, cái này gọi là đi theo, không phải nhìn trộm, cũng không phải theo dõi, hiểu chưa? Nếu như vẫn chưa hiểu thì tôi giải thích lại cho cô, đến bao giờ cô hiểu thì mới thôi…”
Khuất Vân bỏ điều khiển từ xa xuống, trở nên đàng hoàng, nghiêm chỉnh hẳn lên, khuôn mặt đẹp trai kia trông vô cùng nghiêm túc, nhưng thực ra trong lòng vui chết đi được, ôi trời ơi! Cô nhóc này ngốc thật đó, ngốc đến mức hiểm lầm anh ta, thực sự không phải theo dõi, thế cái này với theo dõi có gì khác nhau đây?
Nói dễ nghe thì chỉ là đi theo, còn nói khó nghe thì quả thực là cuồng nhìn trộm.
Đối diện với Nhạc Thiên Thơ ngây ngốc, không hiểu rõ bệnh của mình đang đứng trước mặt, Khuất Vân hoàn toàn không có lòng dạ nào giải thích.
Nếu để cô ấy hiểu được chuyện này thì chẳng phải anh ta sẽ phải cút đi ngay lập tức sao?
Vì sự an toàn, cũng vì thức ăn và chỗ ở đêm nay, may mà anh ta biết giả bộ không rõ, cố ý trêu đùa Nhạc Thiên Thơ. Anh ta làm chuyện này chỉ vì có nỗi khổ trong lòng, anh ta hiểu rõ, việc tôn trọng sự riêng tư của một người quan trọng đến mức nào, nhưng dẫu sao, chuyện xảy ra mấy ngày trước khiến anh ta sợ hãi, hoàn toàn không thể yên tâm được, nếu như hôm nay để cô ấy một mình rời khỏi công ty thì cho dù thế nào anh ta cũng không thể yên lòng.
Đối với điểm này, Khuất Vân – từ trước đến giờ vẫn luôn cao ngạo, không thể giải thích được, trừ phi tự bản thân Nhạc Thiên Thơ có thể hiểu ra, đó là điều không thể tốt hơn, muốn anh ta giải thích thì không có cửa đâu, trừ phi trời sập xuống, không biết chừng anh ta mới có cơ hội mở miệng.
Vì vậy, anh ta cứ để mặc Nhạc Thiên Thơ tức giận, còn bản thân anh ta thì không chịu nói thêm một câu nào.
Nhạc Thiên Thơ đang giận dữ, không ngờ anh ta lại nói tràng giang đại hải thế.
“Được, coi như tôi không nói lại anh, dù sao thì chuyện này là lỗi của anh, bất luận thế nào anh cũng không thể chối cãi được.”
Cô ấy quay người lại, hầm hầm rời đi, lại nghe thấy người phía sau nói.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì hình như hôm nay đến lượt cô làm việc nhà, cơm tối cũng để cô làm.”
Câu nói này thành công níu giữ bước chân của Nhạc Thiên Thơ, cô dừng lại, đứng sững người tại chỗ, uất hận đến mức kéo khăn quàng cổ xuống, cứ như đang phát tiết lửa giận vào cái khăn đó.
“Được, để tôi nấu cơm, tôi quét nhà, anh cứ ngồi đó chờ ăn chờ uống đi.”
Nhạc Thiên Thơ cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, lại thêm gương mặt hung tợn kia, thực sự khiến người ta không nhịn cười được!
Khuất Vân phải tốn bao nhiêu định lực mới khống chế được cảm xúc lúc này, cố nén cười, nỗ lực rời mắt lên TV.
Trời ạ, chắc cô nhóc này tức muốn điên luôn rồi, nếu không phải vậy thì cô chẳng bày ra cái vẻ mặt trăm năm khó gặp này rồi.
Nghĩ đến đây, anh ta chợt cảm thấy hơi áy náy, không nên để cô ấy một mình làm nhiều việc như thế, vốn dĩ chỉ là một câu nói vô tâm nhưng không ngờ cô ấy lại cho là thật!
Mắt thì nhìn vào TV nhưng lại chẳng có lòng muốn xem, nghe thấy tiếng lạch cạch trong nhà bếp, Khuất Vân biết cơm tối sắp xong rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong tiếng quát to, Nhạc Thiên Thơ đứng trước mặt anh, vẫn gương mặt giận dữ ấy, nhưng lần này có điều không giống ban nãy, trong tay cô ấy có thêm một cái muôi.
Cô ấy chỉ muối vào anh ta, bỗng nhiên có thêm một thứ có thể làm vũ khí.
“Cô làm gì thế, muốn mưu sát chồng sao?”
Khuất Vân lại nói ra một câu không sợ chết nữa, nhất thời chọc giận Nhạc Thiên Thơ, thù mới hận cũ xông lên thẳng lên đầu, bùng lên không rõ lý do trong nháy mắt, giờ phút này, Nhạc Thiên Thơ lại có chút ngang ngược không nói lý lẽ.
“Anh Khuất Vân, mời anh ra ngoài cho tôi, bây giờ, ngay lập tức… Từ nay về sau, không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Lời này nói ra quả thực khó nghe, ngay cả người vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng có thừa như Khuất Vân cũng không nghe nổi nữa, mặt tái lại, đứng phật lên, còn mạnh quá khiến mặt bàn trà thủy tinh rơi xuống.
Âm thanh này vang lên, xao động trái tim hai người, Nhạc Thiên Thơ biết mình nói hơi nặng lời, mặc dù muốn anh ấy rời đi nhưng cũng không nên sỉ nhục anh ấy như vậy, cứ như đợi không kịp nữa vậy.
Ngẫm lại bao nhiêu ngày qua, dưới sự giúp đỡ của anh ta, anh ta đã thay cô ấy hoàn thành rất nhiều chuyện mà cô không thể làm, mặc dù không có lòng biết ơn nhưng cũng không dám làm nhục như thế!
Nhìn bóng lưng Khuất Vân, Nhạc Thiên Thơ ngồi phịch xuống ghế sofa, bắt đầu hối nhận, cô ấy không nên nói anh như thế, nếu như