Chương 465: Chỉ cởi quần áo mà thôi.
Thế nhưng Khuất Vân lại thích Lạc Cẩn Thi chống eo, một bộ dáng nữ vương bệ hạ, đe dọa anh ta, xem anh về sau còn dám nữa không, nếu như anh còn dám có lần sau liền giết chết anh.
Khuất phục dưới ‘uy quyền’ của cô, Khuất Vân đôi khi cũng là giận mà không dám nói.
Tự cao trong lòng có chút khổ, trong khổ lại mang theo vị ngọt, ngọt đến tận tim.
Cho dù đầu óc Lạc Cẩn Thi có chút ngốc, nhưng nghe thấy anh ta trả lời như vậy, cũng nổi trận lôi đình.
Trong lúc bùng nổ, bắt đầu lục tung tìm vũ khí có thể dùng được, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nhìn thấy một bình hoa đang dựng, bỗng nhiễn đi qua, hung hăng nắm trong tay, nheo mắt ngắm bắn, lồng ngực của Khuất Vân.
Khuất Vân không dám tin nhìn một màn trước mắt, hình như việc này đã vượt ngoài dự kiến của anh ta: ‘Đừng nháo, nhanh đặt lại chỗ cũ, em có biết đó là gì không? Là quà mà đại biểu bên nước Pháp lần trước tặng cho chúng ta, nếu như bị hư, họ sẽ cho rằng chúng ta không tôn trọng họ.’
Khuất Vân chầm chậm nghiêng mình, nhẹ nhàng cầm lấy bình hoa, cẩn thận như đang cầm một báu vật.
Hành động này lại càng làm cho Lạc Cẩn Thi tức đến khó thở: ‘Anh rất thích bình hoa này đúng không? Vậy được rồi, hôm nay mặc kệ thế nào em cũng phải đập vỡ nó, xem anh về sau còn dám tùy tiện làm ra việc khác người đối với người khác không?’
Khuất Vân mím môi, cảm thấy lần này hình như làm lớn chuyện rồi, sau khi cân nhắc lợi hại, Khuất Vân cảm thấy cần phải thành thật khai báo với cô nhóc cố tình gây sự này rồi.
“Đừng gây sự nữa, được không?’
Giọng nói trầm thấp của Khuất Vân truyền tới, làm cho Lạc Cẩn Thi nhịn không được che mặt khóc lớn đi ra ngoài, tiện tay liền đem bình hoa ném xuống, may mắn có Tiểu Quan tay nhanh mắt lẹ tiến lên phía trước, bình hoa liền vững vàng rơi xuống tay anh ta.
Khuất Vân vô cùng kinh hãi, nhìn thấy bình hoa hoàn hảo không sứt mẻ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn thấy Lạc Cẩn Thi đang che mặt khóc ở bên ngoài, Khuất Vân không dễ dàng gì mới dỗ vào được văn phòng, đợi cho tất cả mọi người đều rời đi, cuối cùng mới nhẹ chân nhẹ tay đi tới.
‘Không khóc nữa, được không? Đều là lỗi của anh, anh xin lỗi, tối qua thật sự là anh chưa làm gì em cả, chỉ cởi quần áo của em mà thôi.’
Lúc này Lạc Cẩn Thi mới ngừng khóc, ngây người một lúc, mới nghiến răng nghiến lợi hét về phía Khuất Vân: ‘Anh cố ý lừa em.’
Lạc Cẩn Thi nhìn về phía ánh mắt tràn ngập hối lỗi của Khuất Vân, trong thời gian ngắn, nước mắt ngừng rơi.
‘Thả em xuống.’
‘Không, anh không thả.’
Khuất Vân kiên cường nói, trong ánh mắt mang theo kiên định.
Lạc Cẩn Thi rơi lệ, đáy lòng anh khổ sở hơn bất kỳ ai, từ lúc mới bắt đầu, anh ta liền muốn bảo vệ cô thật tốt, cho cô một đời yên ấm.
Nhìn mình đang bay trên không trung, Lạc Cẩn Thi có chút chóng mặt, cô thật sự muốn Khuất Vân thả cô xuống.
‘Thả em xuống dưới đi, em thật sự không giận nữa. Em hơi sợ độ cao, anh ôm em như vậy, em cảm thấy có chút chóng mặt.’
Khuất Vân nghe thấy Lạc Cẩn Thi nói cô khó chịu, tay chân luống cuống đem cô đặt lên ghế, vội vàng ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi: ‘Hiện tại cảm thấy tốt hơn chưa?’
Lạc Cẩn Thi nhìn anh ta, lại từ từ bình tĩnh lại.
‘Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi.’ Khuất Vân nói, thật thông minh mà tự nhiên chuyển đề tài.
Lạc Cẩn Thi nhìn anh ta, tức giận nói: ‘Anh mời.’
Hôm nay nói gì cũng phải trừng trị anh ta một trận, xem anh ta về sau còn dám sai nữa không.
Qua được vài ngày yên bình, ngay cả Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy những ngày như thế thật hạnh phúc, nếu như sự việc kế tiếp không xảy ra, quả thực là cực kỳ hoàn mỹ.
Bình thường sau lúc tan tầm, Lạc Cẩn Thi được Khuất Vân chở về nhà của bọn họ, sau khi chỉnh lý xong, hai người đang dự định đi ăn cơm, lại nghe thấy tiếng gõ cửa truyền ra từ cửa phòng.
Khuất Vân nghi hoặc buông bát cơm xuống, nhìn về Lạc Cẩn Thi trước mặt, thấp giọng hỏi:
‘Em hôm nay có hẹn người đến sao?’
‘Không có, em không gọi, có lẽ là bạn của anh?’
Lạc Cẩn Thi buông xuống bát cơm trong tay liên tục lắc đầu, ánh mặt lộ ra biểu tình khó hiểu, nơi này ngoại trừ những người đặc biệt thân thiết ra, đáng lẽ sẽ không có người khác biết mới phải.
Người ngoài cửa tựa hồ có chút nóng vội, động tác trong tay càng xuống càng nặng, làm cho cửa phòng bang bang rung động.
‘Đến đây. Đợi một chút.’
Khuất Vân nhướng mày, hiển nhiên có chút không vui, người nào mất lịch sự như vậy, kể cả người tới là khách, cũng không nên như vậy.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy người đến, nháy mắt khựng lại, biểu tình cũng theo đó lạnh xuống.
‘Em đến đây làm gì? Em biết đến nơi này từ khi nào?’
Người đến dường như không đặt lời nói của anh ta vào tai, đẩy Khuất Vân đang đứng một bên ra, một chân bước vào, sau đó một giọng nói yêu kiều lập tức vang lên trong phòng: ‘Ai da. Xem xem tôi nhìn thấy ai này, thì ra Lạc Cẩn Thi. Nếu như tôi không có nhớ nhầm, hình như cô vẫn chưa phải là chị dâu của tôi. Vậy mà hôm nay lại cùng anh trai tôi ăn cơm, thật là đồ không biết xấu hổ.’
Nói xong còn chậc chậc hai tiếng, khinh miệt và coi thường trong ánh mắt làm cho người ta liếc mắt liền nhận ra.
Lạc Cẩn Thi buông đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn vị khách không mời mà đến trước mắt, em gái duy nhất của Khuất Vân, Nhan Ninh.
Lạc Cẩn Thi không muốn để ý tới cô ta, mạnh mẽ đứng dậy, muốn trở về phòng ngủ, nhưng không khéo là đối phương hình như sớm đã có chuẩn bị, bước một bước lớn lên trước, lập tức cản đường của cô.
‘Ha ha, lời vẫn chưa nói xong liền muốn đi, chẳng lễ đây là thái độ tiếp khách của cô sao? Qủa nhiên là không được dạy dỗ, hôm nay nhìn thấy, thật làm cho tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác.’
Lạc Cẩn Thi mím chặt môi, trừng lớn hai mắt, nhìn cô ta vừa vào liền luôn khiêu khích cô, cho dù có tính tình tốt thế nào, có lẽ cũng phải bùng nổ.
Cười lạnh một tiếng, Lạc Cẩn Thi biết hôm nay mà không dạy dỗ