Cánh cửa bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn trầm ổn của người đàn ông tên Quý Bình Long dần lộ diện.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh ta, Tần Lệ Phong hơi nhướng mày, anh sải bước đi vào, hạ thấp giọng hỏi như muốn thăm dò: "Có chuyện gì quan trọng thì nói qua điện thoại cũng được rồi mà, hà tất gì phải phiên tổng Giám đốc Quý tới tận đây vậy?" Đáp lại, Quý Bình Long chỉ nở nụ cười khẩy: “Tony, cậu ra ngoài trước đi" Tony nghe lệnh thì vâng một câu, sau đó nhìn vê phía Tần Lệ Phong khẽ gật đầu như chào hỏi rồi đi tới đẩy cửa ra ngoài.
Vậy là bên trong căn phòng dành cho khách VỊP chỉ còn lại hai người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú đến say lòng, đó là Tân Lệ Phong và Quý Bình Long.
Hai người đàn ông đổi diện nhau với vẻ mặt thản nhiên hờ hững, nhưng không khí trong khắp căn phòng giờ phút này bỗng chốc trở nên lạnh giá đến quỷ dị, từng hơi thở nam tính trầm ổn mà không kém phần lạnh lẽo đan vào không khí, xoay quanh hai người đàn ông có khí chất ngời ngời ấy.
Quý Bình Long là người mở miệng trước: "Anh và cô ấy kết hôn từ bao giờ?" Một câu hỏi hết sức bình thường, qua giọng điệu của người nói có lẽ cũng chẳng nghe ra được chút ý tứ lưu luyến nhỏ nhoi nào, tựa như một câu hỏi thăm tình hình rất đỗi tự nhiên giữa hai người bạn lâu ngày không gặp.
Tần Lệ Phong vẫn ngôi yên đó, lãnh đạm quan sát Quý Bình Long thật kỹ.
Sau đó, anh giơ tay rút một điếu thuốc lá ra châm lửa, không nhanh không chậm đưa lên miệng rít một hơi, rồi lại nhả khói.
Động tác tuy toát lên vẻ thư thái nhưng ẩn sâu bên trong lại là những nỗi niềm khó giải tỏa.
Đôi mắt đen đẹp sâu hoắm kia khẽ cụp xuống, thấp giọng nói: "Nếu chuyện anh muốn nói là vợ tôi, yên tâm tôi sẽ cho anh cơ hội, tuy nhiên cơ hội đó không phải bây giờ!" Môi dưới Quý Bình Long khẽ động, bờ môi đẹp của anh ta nhếch lên thành một đường cong hút mắt, anh ta đáp: "Được, vậy thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính.
Về chuyện khởi tố mẹ tôi, đương nhiên tôi hiểu rất rõ ý đồ của anh.
Nhưng mỗi người trong chúng ta đều không muốn chuyện bị đẩy đi quá xa, cho nên thay vì đấu đá đến mức đầu rơi máu đổ, mỗi người lùi một bước chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao? Tôi cũng sẽ không yêu câu cô Tô tham gia dự án đó nữa, tuy nhiên, nếu cô ấy tự nguyện tham gia thì tôi ắt sẽ không từ chối."
Nghe ra được thâm ý trong câu nói của đối phương, Tần Lệ Phong vẫn từ tốn nhắm mắt.
Quý Bình Long tiếp tục nói: "Về phần tổng Giám đốc Tần, anh chỉ việc rút đơn khởi tố lại là vấn đề coi như được giải quyết.
Bởi vì người già họ không còn đủ sức để lăn lộn theo chúng ta nữa đâu."
Tần Lệ Phong vẫn im lặng, anh đưa điếu thuốc lên