Chương 450 Sao lại tức giận.
Anh thở dài, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc tuy anh nói rất nhỏ nhẹ: “Anh không muốn ở lại phòng em, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ sống ở nhà này và cả căn phòng này nữa. Em đến nhà kia đi, dù sao thì em cũng không chuyển đến nhà anh, thì chỉ còn cách anh đến đây. Anh đã chủ động thế rồi mà em còn tức giận sao, thế là thế nào…”
Lạc Cẩn Thi thật sự không nói nên lời, nghẹn ngào thật lâu không nói được lời nào, trong cổ họng như mắc phải thứ gì đó.
“Sao anh lại vô lý như vậy? Anh đã vào nhà em mà còn nói với em những lời như thế sao, đúng thật là, nếu anh vẫn còn không ra ngoài, em sẽ báo cảnh sát đấy…”
Trong phòng không có một tiếng động nào, Lạc Cẩn Thi đẩy cửa vào, thì ra cửa không khóa, thế mà cô cứ đứng gõ cửa nãy giờ.
Khi cô bước vào, Cư Hàn Lâm đã chìm vào giấc ngủ, lần này anh ngủ thật rồi. Cư Hàn Lâm mặc một chiếc áo phông trắng in hình hoạt hình. Bình thường anh thường mặc những trang phục lịch sự, trang phục công sở hoặc những bộ vest, anh ít khi mặc quần áo đáng yêu như chiếc áo phông in hình hoạt hình này. Bây giờ, Cư Hàn Lâm giống như một cậu bé lớn tướng đang ngủ say vậy.
Không gian yên tĩnh, trời nắng chói chang.
Cô vừa nhìn đã đỏ mặt, cô chưa bao giờ nhìn Cư Hàn Lâm ở khoảng cách gần thế này, cô cảm thấy khuôn mặt của anh thật sự không có khuyết điểm. Lúc này Cư Hàn Lâm không cương nghị, độc đoán như bình thường mà ôn hòa, giống như một cậu nhóc mới lớn không biết gì về cuộc sống phức tạp. Lạc Cẩn Thi thật sự cảm thấy ông trời không công bằng. Một người đàn ông khi ngủ sao có thể đẹp như thế này.
Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng kéo chăn bông lên người Cư Hàn Lâm, cô hôn nhẹ lên mặt anh.
Hôn xong đột nhiên cảm thấy chưa cân bằng, liền hôn bên kia.
Sau đó cô vội chạy ra ngoài, khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ngồi trên sô pha, trong lòng có chút bất an không biết vừa rồi mình đã làm gì.
Cô không nên làm như thế, hai người đã chia tay rồi, vậy mà cô còn lén hôn anh. Nếu Cư Hàn Lâm mà phát hiện ra chuyện này thì anh sẽ cười cô đến chết mất thôi. Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng lên, người nóng như thiêu như đốt vậy.
Nhưng rồi cô lại thở dài, ai bảo anh đẹp như vậy? Nếu anh không đẹp như vậy thì cô cũng đã không làm thế.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy thanh thản hơn.
Cư Hàn Lâm ngủ một giấc đến tận khi trời tối mịt, anh mở mắt, duỗi e rồi, nhẹ nhàng đứng dậy. Đúng lúc đó, anh ngửi thấy một mùi tươi mát, mùi thơm nhẹ nhàng trong phòng.
Cư Hàn Lâm cảm thấy thỏa mãn, không biết tại sao, đây là giấc ngủ sâu nhất mà anh có được trong một thời gian dài.
Tôi cảm thấy hạnh phúc, và dường như đã đúng khi ở lại đây.
Cư Hàn Lâm bước vào bếp và nhìn Lạc Cẩn Thi, cô bận bịu trong bếp, mang tạp dề như một người vợ đang nấu ăn, mỗi tối cô đều chuẩn bị bữa ăn và đợi người chồng về nhà. Nghĩ thôi đã thấy ấm áp và hạnh phúc
Hương thơm, nhiệt độ của những món ăn và cả làn khói bếp bao lấy Lạc Cẩn Thi, trông cô mờ ảo trong làn khói đó.
Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi bưng thức ăn ra, đi tới bàn ăn thì thấy Cư Hàn Lâm đang đứng đó, nhìn cô rất nghiêm túc.
Lạc Cẩn Thi đỏ mặt, cô đang nghĩ không biết anh có biết mình đã hôn trộm anh hay không, nhưng nhìn anh thế này, chắc chắn là anh không biết.
“Qua ăn đi, anh ngủ lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi…”
Cư Hàn Lâm bước tới, ngoan ngoãn như một chú mèo con, khuôn mặt của anh sau khi tỉnh dậy vô cùng đẹp trai.
Cư Hàn Lâm cầm đũa, nhẹ nhàng gắp một đũa rau mình thích cho vào miệng, nhai rồi tỏ vẻ hài lòng.
“Tay nghề của em khá đấy. Nếu biết trước thì anh đã chuyển đến đây sớm hơn rồi. Như thế sẽ không phải chạy đi chạy lại để tìm nhà hàng nữa.”
Lạc Cẩn Thi liếc nhìn Cư Hàn Lâm có chút nghi hoặc: “Nhưng tài nấu nướng của quản gia trong biệt thự nhà anh nấu ăn rất giởi, còn cả những đầu bếp mà anh đặc biệt thuê, tại sao, lại đuổi họ đi…”
“Họ nấu toàn những món sơn hào hải vị, trọng hình thức. Thực ra anh vẫn thích một bữa cơm gia đình đơn giản. Anh cũng thích cùng em sống cuộc sống có khói bếp như thế này.”
Lạc Cẩn Thi thật sự không dám nhận lời khen của anh, cô gắp một miếng nếm thử, cũng bình thường thôi mà, sao Cư Hàn Lâm nói quá lên thế? Làm sao dám so sánh với đầu bếp trong biệt thự của anh. Nghĩ đến đây, cô chỉ biết thở dài, bất lực nhìn Cư Hàn Lâm rồi bất giác mỉm cười: “Không có người khác ở đây, anh cũng ngủ dậy rồi, ăn no rồi, lát nữa anh phải về nhà đấy, anh