Chương 482: Đánh bậy đánh bạ.
Đúng lúc này, ngọn đèn trung tâm chợt tối sầm lại, Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi biến mất.
Tất cả mọi người không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Mà ngay khi đèn sáng trở lại, trên sàn nhảy chỉ còn lại Lạc Cẩn Thi.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi đứng một mình giữa trung tâm cũng không biết phải làm sao, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mà còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng lại, âm nhạc lại vang lên một lần nữa, nhưng lần này không phải nhạc khiêu vũ.
Mọi người cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng giọng ca chính đã cất lên, khi nhạc đệm vừa bắt đầu, Lạc Cẩn Thi đã biết đây là bài gì, là bài hát của Châu Bách Hào.
Mà nghe câu đầu tiên lại không phải do Châu Bách Hào hát.
“Tặng em một nụ hôn đặc biệt
Chỉ riêng mình em thôi…”
Lạc Cẩn Thi còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô thấy Cư Hàn Lâm đang chậm rãi đi về phía mình, giừo phút này, ngọn đèn trung tâm chỉ còn chiếu lên người Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm.
Những người xung quanh đều dễ dàng thấy được hai vệt sáng đang xích lại gần nhau hơn.
“Cho tôi dùng hứa hẹn, khiến muộn phiền tan biến…”
Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi vô cùng kiên định, tình yêu của anh dành cho cô đã chẳng thể giấu đi được nữa rồi.
Những người xung quanh đều nhìn không chớp mắt, đây là loại ngạc nhiên vui vẻ đến nhường nào cơ chứ, mà điều khiến mọi người cảm thấy kỳ diệu hơn nữa là, ông chủ vốn lạnh lùng ít nói của bọn họ, cũng có vẻ mặt dịu dàng như nước đến vậy.
Lạc Cẩn Thi ngây người tại chỗ. Cô vốn cảm thấy Cư Hàn Lâm chỉ một giấc mộng, sự tồn tại của anh đã là một kỳ tích, nhưng cô cũng không ngờ được rằng, anh lại có thể tốt đến vậy.
Lần nào anh cũng mang lại ngạc nhiên cho cô.
Anh giỏi khiêu vũ đã khiến cô kinh ngạc lắm rồi, không ngờ giọng hát của anh cũng tuyệt vời đến vậy.
Thế giới này thật không công bằng, tự nhiên lại tạo ra một Cư Hàn Lâm hoàn hảo như vậy, dường như anh không hề có một điểm yếu nào vậy.
Lạc Cẩn Thi chăm chú nhìn Cư Hàn Lâm, tựa như thế giới này chỉ còn lại hai người thôi vậy.
Trần Nhã Thanh không hiểu nổi suy nghĩ của Cư Hàn Lâm, thậm chí cô ta còn cảm thấy hôm nay Cư Hàn Lâm cố tình để cô ta xuất hiện để làm nền vậy.
Nhưng chẳng phải trong lòng Trần Nhã Thanh cũng đang ghen tỵ chết đi được ư? Cô ta không nhịn được mà cảm than trong lòng, giờ phút này, cô ta cũng hiểu được Cư Hàn Lâm yêu Lạc Cẩn Thi đến nhường nào.
Mà đến cuối bài hát, điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là, Cư Hàn Lâm quỳ một chân trước Lạc Cẩn Thi.
Cả sảnh đều hô lên, mà Lạc Cẩn Thi cũng đã đắm chìm trong sự kinh ngạc.
“Will you marry me?” Bài hát vừa rồi đã bày tỏ tất cả tấm lòng của Cư Hàn Lâm, hôm nay, anh chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn đều vì giờ khắc này.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên hiểu được tại sao trong phim truyền hình, lúc nam chính cầu hôn, nữ chính lại lau nước mắt rồi. Trước kia cô vốn cảm thấy điều đó thật vớ vẩn, cũng chỉ có trong phim mà thôi.
Nhưng khi điều đó xảy ra với chính bản thân mình, cô lại không biết phải làm gì cả, nước mắt mà bắt đầu không ngừng dâng lên, trong lòng cảm động như sông cuộn biển gầm.
Cô thấy bản thân như biến thành nhân vật chính, như đang nằm mơ, đôi chân cô nhẹ nhàng dẫm trên mặt đất, cô không biết mình đang ở đâu, trong mắt chỉ nhìn thấy Cư Hàn Lâm.
Mọi người thấy Lạc Cẩn Thi khóc sau khi Cư Hàn Lâm nói, rỗi cô khẽ gật đầu, nói: “Được, em nguyện ý.” Không bất cứ một ngôn ngữ nào có thể bày tỏ nỗi xúc động của cô lúc này.
Tất cả mọi người đều cố gắng vỗ tay, thật sự tuyệt vời.
Đỗ Tương Dao ở bên cạnh cũng thầm lau nước mắt, trong lòng cô cũng vô cùng cảm động, Cư Hàn Lâm thật sự yêu Lạc Cẩn Thi. Màn cầu hôn này cũng khiến mọi người trong công ty đều thấy quan hệ của Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi.
Tình yêu của họ, không phải vui đùa, cũng không phải nhất thời, họ đã sẵn sang cho một mối quan hệ tốt đẹp vĩnh hằng.
Lạc Cẩn Thi giúp Cư Hàn Lâm đứng lên, hai người đều đang vô cùng xúc động. Cư Hàn Lâm ôm Lạc Cẩn Thi, cô lại ghé vào lỗ tai anh cố ý nói: “Em chỉ đang giữ mặt mũi cho anh thôi đó.”
Cư Hàn Lâm nở nụ cười, nhưng không trả lời.
Anh cúi đầu, hôn Lạc Cẩn Thi trước mặt mọi người.
Mà Lạc Cẩn Thi lại thẹn thùng, mặt đỏ tới tật cổ.
Thật xứng với chiếc váy đỏ cô mặc trên người.
Lâm Dịch Tuấn đứng gần đó cũng cảm than vô cùng, anh thật sự cảm thấy sức mạnh của tình yêu. Tình yêu đã khiến Cư Hàn Lâm thay đổi rất nhiều, thật thần kỳ.
“Ông chủ của chúng tôi thật sự quá lợi hại, đương nhiên sẽ thành công rồi.”
Mà giờ khắc này, Trần Nhã Thanh đứng cạnh mới hiểu được, Cư Hàn Lâm không cần bày trò làm gì cả, vì anh đã chuẩn bị từ trước cả rồi. Dù Trần Nhã Thanh có tới đây hay không, anh vẫn sẽ cầu hôn với Lạc Cẩn Thi.
Hiện tại Trần Nhã Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ, thậm chí khi mọi người xung quanh ngạc nhiên vỗ tay, cô dường như đã trở thành người ngoài cuộc, không biết mình phải làm gì, mà nếu cô ta bỏ chạy, thì đó cũng chẳng khác nào một loại xấu hổ.
Tất cả những gì cô ta có thể làm chỉ là mạnh mẽ kiên trì, đứng ở đây, giả vờ như đang mỉm cười chúc phúc bọn họ.
Mà Mục Đình Tương cũng không cảm thấy thoải mái chút nào, vất vả lắm cô mới kéo Trần Nhã Thanh tới đây được, cô ta còn hy vọng Trần Nhã Thanh có thể làm gì đó, quấy rối trong bữa tiệc, khiến Lạc Cẩn Thi phải xấu hổ.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Cư Hàn Lâm lại có chuẩn bị từ trước, thậm