Chương 487: Chỉ có mình xấu hổ..
“Anh ngu ngốc như vậy sao, anh không hiểu à?” Lạc Cẩn Thi cảm thấy rất tức giận, tuy cô thường tự nhủ rằng không nên hay mất bình tĩnh như vậy, nhưng không còn cách nào khác.
“Em muốn hỏi cái gì?” Cư Hàn Lâm cũng không tức giận, anh ta biết cứ cố giấu Lạc Cẩn Thi cũng không phải là cách hay, theo tính cách mạnh mẽ, tinh thần trọng nghĩa của cô ấy thì nếu như không biết, cô nhất định sẽ thấy khó chịu vì cảm thấy áy náy và bất bình.
“Sao anh không trực tiếp trở lời em, em còn nhiều thứ muốn hỏi lắm đó.” Lạc Cẩn Thi có chút nản lòng, vì cô thực sự không biết nên hỏi bắt đầu từ đâu.
“Lại gần đây.” Cư Hàn Lâm nói.
Lạc Cẩn Thi không khỏi lùi về sau mấy bước, không biết Cư Hàn Lâm định làm gì.
“Anh muốn nhẹ nhàng giải thích cho em nghe.” Cư Hàn Lâm bất lực nói.
Lạc Cẩn Thi di chuyển chiếc ghế, ngồi trước mặt Cư Hàn Lâm.
“Đương nhiên anh không phải là tên ngốc rồi, anh biết không phải Phùng Hạng, cũng không phải Tào Mặc.”
“Vậy thì tại sao?”
“Anh muốn xác định chính xác là ai.”
“Tại sao đến tận bây giờ em hỏi anh, anh mới nói cho em biết.”
“Càng ít người biết càng tốt, chỉ là bây giờ anh cảm thấy không giấu em được nữa, nếu không em sẽ ghét anh mất.” Cư Hàn Lâm rất hiểu tính cách Lạc Cẩn Thi.
“Yên tâm đi, bên Tào Mặc đã có Lâm Dịch Tuấn sắp xếp ổn thỏa rồi, em không cần lo nữa, đợi đến khi chắc chắn được chuyện này, hai người họ sẽ quay về, hiện tại coi như bọn họ đi nghỉ có lương rồi.”
Cư Hàn Lâm nói như thế, Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau một ngày, tâm trạng của Lạc Cẩn Thi rất tốt, cô đột nhiên muốn ra ngoài ăn.
“Cư Hàn Lâm, hôm nay chúng ta đi ăn ngoài có được không?” Lạc Cẩn Thi làm việc được nửa chừng lại ngẩng đầu lên hỏi.
“Em biết ăn chỗ nào chưa?” Cư Hàn Lâm nhìn bộ dạng Lạc Cẩn Thi chắc chắn là có mục tiêu rồi.
“Em biết bên cạnh có một nhà hàng Tứ Xuyên rất ngon, em muốn đi ăn.” Lạc Cẩn Thi không biết Cư Hàn Lâm có ăn được đồ cay hay không, bọn họ ở bên nhau lâu rồi nhưng gần như bọn họ chưa ăn thứ gì đó vị nặng bao giờ.
“Được.” Cư Hàn Lâm gật đầu đồng ý.
Nhà hàng ăn họ định đến cách công ty không xa, đi bộ một đoạn ngắn là đến nơi rồi. Lạc Cẩn Thi và Đỗ Tương Dao đã đến đó ăn mấy lần rồi, khẩu vị của hai người họ rất giống nhau.
Chạng vạng tối, sắc trời bên ngoài tối sầm lại, mọi người đi lại vội vã, tất cả đều vội vàng trở về nhà của mình. Lạc Cẩn Thi rất thích khoảnh khắc này, nó khiến cô cảm thấy rất đặc biệt, cũng rất bình yên, có thể cho cô một tâm trạng rất đặc biệt.
Cô khoác vai Cư Hàn Lâm, vừa nghĩ đến việc cùng người mình yêu đi đến nhà hàng mình thích, trong lòng lại thấy ngọt ngào. Đôi khi, cô lại rất dễ hài lòng.
Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi cùng nhau đi ra cổng công ty, nhưng lại cứ có cảm giác có ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình, anh cảm thấy rất lạ, bất giác quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy mẹ mình, Tô Phương Dung đeo kính râm đứng ở trong góc. Thấy Cư Hàn Lâm quay đầu lại, cô lập tức quay đầu đi né tránh.
Cư Hàn Lâm không nói nên lời, mẹ mình lại có thể làm chuyện như này sao. Anh ta cũng không định trốn, giả vờ không nhìn thấy rồi đi tiếp cùng Lạc Cẩn Thi.
Anh có lòng tin rằng ưu điểm của Lạc Cẩn Thi chắc chắn sẽ được lòng mẹ. Nên Cư Hàn Lâm không có ý định đi vạch trần hành vi ấu trĩ này của mẹ.
Cư Hàn Lâm chắc là chưa phát hiện ra mình, vì thấy Cư Hàn Lâm có vẻ như không có chuyện gì xảy ra cả, nó vẫn cầm tay Lạc Cẩn Thi đi tiếp mà.
Tô Phương Dung cũng yên tâm, tiếp tục đi theo.
Cô không ngờ rằng hai người lại cùng nhau đi đến một nhà hàng ăn.
Lạc Cẩn Thi nói nhà hàng Tứ Xuyên này không phải ở trong phố xá sầm uất, hai người không biết đi kiểu gì cứ rẽ, rồi lại rẽ, dẫn Tô Phương Dung đến một con hẻm nhỏ.
Con hẻm nhỏ chỉ có một con đường, cũng không chỗ để Tô Phương Dung có thể trốn, nếu như Cư Hàn Lâm quay đầu lại, cô cũng không thể trốn đi nữa. Tô Phương Dung kéo mũ thấp xuống một chút, vẫn kiên trì đi tiếp.
Hai người đi vào một nhà hàng, từ con hẻm đi ra một nơi ồn ào, đầy tiếng nói chuyện, Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm hai người ăn mặc theo kiểu công sở lại đến nơi như này có hơi bất ngờ.
“Có phải có hơi không xứng với đẳng cấp của anh không?” Lạc Cẩn Thi cố ý ngẩng đầu lên cười hỏi Cư Hàn Lâm, nhìn Cư Hàn Lâm đứng ở đây, đột nhiên lại cảm thấy đẹp vô cùng.
“Mau dẫn anh vào đi.” Cư Hàn Lâm thực ra rất ít khi ăn đồ ăn Tứ Xuyên, ở nhà cơ bản không ăn mấy đồ cay, nên cũng chẳng mấy khi nếm thử.
Nhưng nhìn Lạc Cẩn Thi như thế này, rồi nhìn sự náo nhiệt nơi đây, anh ta lại cảm thấy có chút mong đợi.
Tô Phương Dung đợi Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm đi vào, rồi đứng ngoài đợi một lúc mới theo vào trong.
Cô tìm một nơi bị che khuất, có thế quan sát Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm, nhưng lại không bị lộ quá, Tô Phương Dung cảm thấy rằng chắc là Cư Hàn Lâm sẽ không phát hiện ra mình đâu.
Thực ra, Cư Hàn Lâm liếc mắt là có thể nhìn thấy Tô Phương Dung rồi, nếu như nói anh ta ở đây trông hơi lạc loài, thì còn một người trông lạc loại nữa chính là Tô Phương Dung, chỉ là cô ngồi trong góc mà thôi.
Cư Hàn Lâm cũng giả vờ không biết, không đi đến chỗ cô.
Lạc Cẩn Thi mới là người thực sự không biết tí gì.
“Món này siêu ngon luôn.”Lạc Cẩn Thi nhìn thực đơn mà hai mắt sáng lên.
“Anh thích ăn không?” Lúc cô gọi món, cô vẫn quan