Chương 492: Anh tin em.
“Và hơn nữa á, nhân vật nữ chính là một đứa trẻ mồ côi. Các chàng trai nói rằng tất cả đều là giả mạo, nói rằng những điều như vậy hoàn toàn không thể xảy ra.”
Các cô gái nhỏ đang tíu tít trò chuyện với nhau và nói đến điều mình thích liền không thể ngưng lại được.
Còn các cậu bé ở bên cạnh lại tỏ ra vô cùng buồn chán, dường như đối với sự phấn khích của các bạn nữ này không hề vui vẻ chút nào.
Bây giờ các bạn nhỏ này đã đang ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác với những người khác, ngay từ lúc khởi đầu vận may của chúng đã kém hơn những người khác một chút, mọi người có xảy ra chuyện gì thì cũng không tình nguyện tin tưởng nữa.
“Anh hai, hai người trông thật xứng đôi. Giống như là…”
“Trông giống như một nàng công chúa và chàng một hoàng tử.”
Trong mắt các cô gái nhỏ, một cặp đôi đẹp như vậy thực sự đáng ghen tị.
“Lớn lên và trưởng thành thật sự sẽ tốt như vậy, thật sự có thể trở nên khá hơn sao?” Ánh mắt của tất cả những đứa trẻ ở đây đều tập trung vào hai người Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm, mọi ánh nhìn đều toát lên vẻ mong chờ.
“Đúng vậy, không biết các em có tin chị không nhưng chị cũng giống như tất cả các em.” Lạc Cẩn Thi vừa cười vừa nói. Giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Thật vậy không ạ?” Những đứa trẻ bỗng trở nên hăng hái hơn và dường như cũng vì thế mà chúng đối với tương lai cũng có thêm vài phần kỳ vọng. Những có một vài cậu bé trên mặt vẫn mang theo biểu cảm không hề tin tưởng, nhưng tâm tình cũng đã trở nên tốt hơn, không kìm được mà khẽ mỉm cười, cảm thấy tràn trề hy vọng.
Có ai mà không muốn có trong tương lai chứ? Quá khứ là thứ con người ta chẳng có cách nào để thay đổi, hiện tại cũng đang vất vả mà trải qua, vậy thì thứ duy nhất có thể gửi gắm lúc này chính là tương lai.
Chính vì vậy, lúc này con người ta lại phải càng nỗ lực và chăm chỉ hơn.
Các bé gái đều vô cùng vui mừng, không kìm được niềm vui mà reo hò lên.
“Nhưng trên thực tế, bây giờ được ở cùng mọi người như thế này cũng là tốt rồi.” Bé gái hoạt bạt đáng yêu nói đầu tiên khi nãy đột nhiên cười lên và nói.
Mọi người nghe xong câu nói này cũng tự mình cảm thấy cảm động mà đưa mắt nhìn nhau.
Trẻ con luôn dễ bộc lộ cảm xúc hơn người lớn. Nếu như người trưởng thành luôn giấu giếm những cảm xúc của trái tim vào tận sâu bên trong, thì với trẻ con thì chỉ cần nhìn ánh mắt của chúng là đã có thể biết được hết thảy mọi thứ. Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm đã nhìn những đứa trẻ tốt bụng và lương thiện này, trong lòng cũng đồng thời được sưởi ấm theo.
Ngoài trời đã bắt đầu nổi gió nên không thể để lũ trẻ ở bên ngoài hứng lạnh được.
“Các em hãy mau vào nhà đi.” Lạc Cẩn Thi nói và ngay sau đó lũ trẻ giống như một bầy ong thi nhau chạy vào bên trong.
Các nhân viên ở đây đã theo dõi bên cạnh Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm, họ đều nghĩ rằng điều đó rất tốt, những đứa trẻ này sẽ không phàn nàn về bản thân và luôn quan tâm đến cuộc sống, tràn đầy nhiệt huyết để bước vào đời.
Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy may mắn khi ở trong môi trường như vậy, tuy không có sự chăm sóc của cha mẹ nhưng cũng vì vậy mà lại có sự đồng hành của các bạn, khoảng cách tạm thời trong cuộc sống cũng đã được bù đắp.
Lạc Cẩn Thi nghĩ đến việc dành thời gian cho bạn bè khi còn nhỏ, mặc dù luôn ghen tị với người khác và cô cũng mong có cha mẹ chăm sóc, nhưng nó không còn quá đau khổ nữa.
Còn Cư Hàn Lâm ở bên cạnh cô lúc này trông thấy vậy, trong đầu anh ngập tràn những hình ảnh của Lạc Cẩn Thi khi còn nhỏ. Cô lúc nhỏ chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn như những đứa trẻ ở đây lúc này. Lạc Cẩn Thi tuy cười nói nhưng chỉ là một phần rất nhỏ trong tuổi thơ của cô, không biết bản thân đã từng vì chuyện này mà rơi biết bao nhiêu là nước mắt.
“Hiếm thấy hai người ở đây, mọi người còn kích động như vậy nữa, gần đây các bạn nhỏ xem quá nhiều phim truyền hình rồi.” Nhân viên ở đây cũng có chút ngại ngùng, ngày thường cũng không muốn bó buộc bọn trẻ quá.
Cư Hàn Lâm bước vào phòng và thấy bên trong vẫn còn một cây đàn piano. Anh ngồi xuống trước cây đàn piano.
“Anh còn biết chơi piano sao?” Lạc Cẩn Thi cả mặt đều là vẻ kinh ngạc không dám tin.
“Đã lâu không đàn rồi.” Mặc dù Cư Hàn Lâm nói như vậy, nhưng tay anh ấy đã như múa lên trên phím đàn rồi.
Bọn trẻ vỗ tay xung quanh, và ánh mắt của những cô gái nhỏ này giờ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cư Hàn Lâm được ví như hoàng tử trong truyện cổ tích, không chỉ đẹp trai ngời ngời mà anh chàng còn vô cùng toàn năng.
Ngay cả một nhạc cụ khó chơi như piano mà anh cũng thành thạo.
Lạc Cẩn Thi ở bên cạnh hoàn toàn sững sờ, bài hát này là “The way back into love”, chính là bài hát mà Lạc Cẩn Thi thường tự mình ngâm nga.
Bài hát dịu êm đi vào lòng người. Hiện tại, Cư Hàn Lâm ở trước mặt tất cả mọi người, tự tin và thản nhiên đánh đàn.
Giống như những cuốn tiểu thuyết dở khóc dở cười đó, Cư Hàn Lâm ngồi bên cây đàn piano, mọi thứ đều vừa đúng lúc đẹp đẽ vô ngần. Ánh nắng sáng ngọt ngào, gió nhẹ nhàng thổi, tất cả đều khiến Cư Hàn Lâm trông thật tuyệt đẹp.
Lạc Cẩn Thi ở một bên cũng không kìm được mà mím môi cười.
“Tôi đã sống với một cái bóng bao trùm trên đầu…” Lạc Cẩn Thi không thể không ngâm nga theo tiếng đàn của anh.
Khi đến phần lời của nam, Cư Hàn Lâm đương nhiên cũng tự nhiên mà hát theo.
“Tôi đã che giấu mọi hy vọng và ước mơ của mình…”
Mọi thứ đều thật tự nhiên mà đẹp đẽ, như thể lúc này đây, tất cả mọi thứ đều là sự ngọt ngào.
“Tất cả những gì tôi muốn làm là tìm cách quay trở lại tình yêu…”
Tiếng hát của cả hai cũng vô cùng sinh động, và cũng vô cùng đồng điệu.
Các em nhỏ cũng được đập tay theo nhịp điệu, chăm chú ngắm nhìn cái đẹp và có người sẽ không khỏi khao khát.
Những điều này bọn trẻ vốn dĩ chỉ có thể nhìn trên sách, trên các bộ phim truyền hình, và ngắm nhìn chúng mà tự tưởng tượng tương lai khi lớn lên sẽ như thế nào.
Tất nhiên, những đứa trẻ cũng lo lắng, sợ rằng đây đều là giả, là hư