Chương 495: Tôi thích cô ấy!.
Bên kia, Lộ Văn Hải từ ở trong biệt thự bị người của Cư Hàn Lâm tóm bắt đi, anh ta cũng đã từng bắt cóc Lạc Cẩn Thi giống hệt như vậy, bị nhét vào một cái túi đen, không biết mình bị đưa đi đâu.
Vết thương bị Cư Hàn Lâm đá cho mấy phát vẫn còn đau, chạm vào thì cảm thấy buốt nhói, Lộ Văn Hải biết lần này có lẽ Cư Hàn Lâm sẽ không đời nào buông tha cho mình được nữa.
Khi được tháo bao trùm đầu ra, Lộ Văn Hải thấy mình đang ở trong một nhà kho xa lạ và anh ta không có bất kỳ công cụ liên lạc nào để có thể liên lạc với những người khác.
Cư Hàn Lâm vẫn chưa ở đây, Lộ Văn Hải tay chân đều bị trói chặt, không thể cử động, chỉ có thể nói miệng.
“Tôi nói này anh lớn, anh có thể qua đây được không?” Lộ Văn Hải nói với người giám hộ gần nhất. Người đó dường như là trưởng nhóm của đám người này.
Người đàn ông nhìn Lộ Văn Hải nghi ngờ, tự hỏi anh ta muốn làm gì.
“Cư Hàn Lâm thuê anh, giá bao nhiêu?” Lộ Văn Hải cười hỏi, vẫn không chút sợ hãi.
“Mày hỏi cái này để làm gì?” Người đàn ông đầy nghi ngờ, đồng thời nhìn chằm chằm vào sợi dây trên tay Lộ Văn Hải vì sợ anh ta sẽ lừa mình rồi tẩu thoát.
“Tôi có thể cho anh cùng các anh em của anh giá cao hơn, nếu như anh có thể giơ tay đánh khẽ.”
Lúc này người thủ lĩnh mới biết rõ thủ đoạn của Lộ Văn Hải, anh đang muốn mua chuộc bản thân để có thể chạy trốn trước khi Cư Hàn Lâm đến đây.
“Mày cho rằng nếu mày bỏ chạy như thế này, ông chủ của chúng tao sẽ không bao giờ tìm thấy mày nữa sao?”
Đối phương lập tức cười chế nhạo Lộ Văn Hải, anh ta không ngờ Lộ Văn Hải là một người ham sống sợ chết và nhút nhát như vậy.
“Lo gì chuyện tôi bị bắt hay không bị bắt, chẳng lẽ số tiền này anh không muốn kiếm nữa sao?” Lộ Văn Hải tiếp tục nỗ lực đàm phán với suy nghĩ có thể thành công.
“Ha ha ha ha ha ha, các anh em, tên này nói hắn ta có thể đưa ra mức giá cao hơn nếu như chúng ta để hắn đi.” Người đàn ông đột nhiên cười và nói với những người còn lại.
Những người còn lại cũng lần lượt bật cười. Một điệu cười hết sức trào phúng.
“Chúng tôi thực sự bắt được một kẻ vô dụng như vậy.”
Lộ Văn Hải nghiến răng tức giận bởi hai chữ “vô dụng” này, nhưng anh ta vẫn cười ranh mãnh, nghĩ rằng có lẽ vẫn còn cơ hội, có lẽ anh ta vẫn có thể trốn thoát.
“Phì.” Đám người đang đứng một bên cười, đột nhiên đều nhổ vào mặt anh ta một cách sỗ sàng. Bọn họ thật sự rất khinh thường anh ta, Lộ Văn Hải đúng là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy.
Tất cả mọi người đều miễn cưỡng không muốn chú ý tới anh ta nữa.
“Ồ, ai da, ai da.” Lộ Văn Hải vừa mới dừng lại một lúc, kế hoạch mua chuộc những người này của hắn vừa thất bại, hiện tại không biết phải làm sao, anh ta lại bắt đầu hét lên.
“Mày lại định giở trò gì vậy?” Mọi người đều cảnh giác với Lộ Văn Hải, bởi lẽ họ không chắc anh ta sẽ giở trò gì.
“Tôi cần phải đi vệ sinh một lát.” Bộ dạng của Lộ Văn Hải quả thực có vẻ đang rất gấp gáp.
“Các anh còn không yên tâm về tôi sao? Bản thân tôi cũng không biết nơi này rốt cuộc là ở nơi nào đâu.” Lộ Văn Hải nhìn mọi người, hi vọng có thể nhân cơ hội này đi một vòng.
“Mày là đàn ông đúng không?” Người bảo vệ trực tiếp chất vấn anh ta như thế này, Lộ Văn Hải tính cách đê hèn, thật sự là xấu xa xảo trá.
“Trực tiếp kéo khóa quần ra, như vậy không phải là xong chuyện rồi sao?” Mọi người lại cười rộ lên, Lộ Văn Hải tuy cảm thấy rất tức giận, nhưng ngoài mặt lại không thay đổi sắc mặt và nhịp tim vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nhờ trong nhà kho vẫn còn tối nên có thể không nhìn rõ biểu cảm và sắc mặt của nhau, vẻ mặt của Lộ Văn Hải có chút xấu hổ, nhưng cũng không bị người khác nhìn thấy rõ.
Lộ Văn Hải trầm mặc, không muốn nói về chuyện này nữa, cảm thấy đây là một cuộc đấu tranh vô ích.
Lộ Văn Hải cảm thấy thân thể đột nhiên bị nhấc lên, bị người ta dùng tay xách lên.
“Đi, tao đưa mày đi tiểu.” Người kia phẩy tay một cái, những người còn lại cùng hắn đi theo.
Trong nhà vệ sinh có người đứng bên cạnh Lộ Văn Hải, cửa ra vào cũng bị vây lại, vì sợ anh ta bỏ chạy, quả thực không có chút cơ hội nào để chạy thoát.
“Được.” Lộ Văn Hải miễn cưỡng đi tiểu.
“Trông mày nóng lòng như vậy thế mà chỉ nhịn được tí tẹo này thôi sao.” Mọi người lại cười ha ha đầy châm chọc.
Lộ Văn Hải thật sự rất bực bội, nhân tiện lúc được buông lỏng tay ra đấm thẳng vào người bên cạnh, chẳng thà ra tay đánh cho một quyền trước, giải quyết nỗi nhục trong lòng này đi rồi tính tiếp.
Nhưng cú đấm này đã bị chặn lại ngay lập tức, hắn làm sao có thể là đối thủ của đám côn đồ chuyên nghiệp này, đây cũng chỉ là tự mình muốn ăn hành hơn mà thôi.
“Muốn đánh tao sao?” Bên kia chế nhạo.
“Trói lại.” Anh ta cùng mấy anh em khác nói: “Đợi lát nữa ông chủ đến, nợ mới thù cũ sẽ cùng nhau giải quyết”.
Sau đó, Lộ Văn Hải mới hiểu rằng những người này cứ chần chừ không làm tới là vì phải chờ Cư Hàn Lâm tự mình đến để giải quyết, không phải vì anh ta đang chờ đợi cơ hội gì đó.
Anh ta vốn tưởng rằng Cư Hàn Lâm chỉ định nhốt bản thân ở đây, từ từ để bản thân chờ đợi, và từ từ tra tấn tâm trí anh. Đó là vì bản thân Lộ Văn Hải lần này đã chơi đùa quá đà thật rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta rất tức giận, anh ta hiển nhiên suýt chút nữa đã thành công, nếu không phải có ma nữ Lạc Cẩn Thi phá vỡ, không hiểu cô ta làm thế nào àm truyền tin tức đi nhanh như vậy.
Nếu thành công, cho dù hiện tại anh ta bị nhốt ở đây, anh ta sẽ không cảm thấy tức giận như vậy.
“Cư Hàn Lâm ở đâu? Tại sao Cư Hàn Lâm không tới? Tao không sợ hắn đâu.” Khi Lộ Văn Hải được đưa trở