Chương 501: Có những sai lầm tuyệt đối không thể mắc phải.
Kể từ khi bị bệnh, bà Triển dọn đến khu nghỉ dưỡng riêng của nhà họ Triển. Cảnh vật xinh đẹp và thanh tĩnh nơi đây rất thích hợp để dưỡng bệnh, chỉ có điều vị trí khá hẻo lánh cho nên thưa thớt bóng người.
Ngoại trừ bác sĩ chuyên nghiệp, nhà họ Triển còn cố ý mời nhân viện hộ lý đến để tiện cho việc chăm sóc bà Triển. Y Nhàn được một đàn anh cấp ba giới thiệu cho công việc này, tuy cô ấy không học chuyên ngành y tá nhưng được tính chu đáo và cẩn thận đã tạo ấn tượng tốt cho Triển Tư Dật, thế là ông ta quyết định thuê cô ngay trong ngày phỏng vấn.
Sự thật chứng minh, Y Nhàn có kiên nhẫn hơn những nhân viên hộ lý từ chức trước đó, dù lúc bà Triển phát bệnh có đánh chửi cô ấy thế nào thì cô ấy vẫn chăm sóc bà ấy cẩn thận mà không oán hận câu nào. Chính bởi thế, cô ấy lại càng không thể tha thứ cho sự sơ suất của mình!
Trong khu nghỉ dưỡng riêng chỉ có vài nhân viên, bọn họ tìm khắp biệt thự cũng không thấy bà Triển đâu, Triển Doanh Việt lập tức quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm ra xung quanh khu nghỉ dưỡng.
Y Nhàn ngồi trên xe của Triển Doanh Viêt, vô thức cắn móng tay trái.
“Còn cắn nữa là trụi hết đấy.”
Nghe được câu nói của Triển Doanh Việt, Y Nhàn giật mình, cúi đầu xuống mới phát hiện ngón tay mình chảy máu…
Triển Doanh Việt cũng thấy được cảnh ấy, anh ta cau mày: “Lần đầu tiên tôi thấy có người tự làm mình bị thương như thế này đấy.”
Y Nhàn chỉ mỉm cười một cách gượng gạo chứ không nói gì. Tâm tư của cô ấy đặt hết lên người bà Cận, cô ấy không chỉ tự trách mà còn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Thấy cô ấy lo đến độ đứng ngồi không yên, Triệu Doanh Việt an ủi ngược lại: “Trước đây cũng có tình huống tương tự thế này rồi, cô không cần lo lắng quá, chúng ta sẽ tìm được bà ấy thôi.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triển Doanh Việt đổ chuông.
“A lô?”
Nghe đầu dây bên kia nói chuyện, Triển Doanh Việt hỏi ngay: “Ở đâu?”
Anh ta cúp máy, ngay sau đó xoay đầu sang nói với Y Nhàn: “Có tin tức rồi! Là một người bạn của tôi làm ở đồn công an, lúc cậu ấy đang đi tuần tra thì tìm được mẹ tôi, bây giờ chúng ta đến đố ngay thôi!”
“Tốt quá! Thật sự là… tốt quá rồi…” Giọng nói của Y Nhàn khẽ run rẩy, có thể thấy vừa nãy cô lo lắng và căng thẳng đến mức nào.
Một tay Triển Doanh Việt giữ tay lái, anh vươn tay còn lại ra xoa đầu cô ấy: “Tôi biết cô làm hết phận sự rồi, việc này không phải lỗi của cô, đừng nghĩ nhiều.”
Nghe anh ta an ủi, mắt Y Nhàn lại đỏ hoe.
Hoàn toàn là lỗi của cô ấy! Là do cô ấy hễ cầm bút vẽ lên là say sưa đến mức quên đi mọi thứ xung quanh, cho nên không chú ý đến bà Triển! May mà bây giờ có tin tức của bà ấy, lỡ như bà ấy xảy ra chuyện gì thì cả đời này cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho mình mất!
Hai người họ đi đến đồn công an, bạn của Triển Doanh Việt tên là Hứa Hằng tiếp đón bọn họ.
Triển Doanh Việt vội hỏi: “Mẹ tôi thế nào rồi?”
“Ầy, có chút khó giải quyết. Hai người đi theo tôi trước đi đã!”
Y Nhàn nghe anh ta nói thế, trong lòng bỗng trùng xuống. Dường như cảm nhận được sự căng thẳng của cô ấy, Triển Doanh Việt nhẹ nhàng cầm tay cô ấy, những ngón tay thon dài và mạnh mẽ đan lấy tay cô ấy và nắm chặt.
Y Nhàn ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong mắt chợt toát lên vẻ ỷ lại và tin tưởng. Đây là hai người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô ấy, trong khoảnh khắc này cô ấy thật lòng muốn ỷ lại vào anh ta như thế…
Đây cũng là hình ảnh em gái được anh trai dắt tay mà cô ấy nằm mơ vô số lần… Bởi vậy, dù chỉ là nhất thời không kìm lòng nổi, cô ấy cũng không cự tuyệt Triển Doanh Việt nắm tay mình.
Triển Doanh Việt cảm nhận đưọc sự ngoan ngoãn và ỷ lại của Y Nhàn, trái tim của anh ta giống như bị túm chặt, đồng thời bóng hình của cô ấy trong lòng anh ta càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn…
Bọn họ trông thấy bà Triển, bà ấy khoác một chiếc áo gió nam đứng trước cửa sổ, khẽ ngân nga một bài hát dịu dàng nào đó.
“Mẹ!” Triển Doanh Việt sải bước đến chỗ bà ấy, vội vàng kiểm tra bà ấy từ đầu đến chân một lượt: “Mẹ có sao không? Sao mẹ lại chạy một mình ra ngoài như thế? Lỡ như bị thương thì làm sao bây giờ?”
Bà Triển mắt điếc tai ngơ, coi như anh ta không tồn tại.
Nếu không biết tình trạng của bà từ trước thì Triển Doanh Việt rất giống mấy tên lừa đảo.
“Cô Triển!” Y Nhàn đẩy anh ta ra và cầm tay bà Triển, nước mắt cô rơi xuống vì sợ hãi: “Cô đi đâu thế? Dù cô muốn đi đâu thì chỉ cần cô nói với cháu, nhất định cháu sẽ đi với cô mà! Cô đột ngột biến mất, cô biết cháu… chúng cháu lo lắng đến mức nào không?”
Cô ấy nghẹn ngào, nước mắt chảy dọc theo gò má.
Bà Triển ngừng hát, từ từ xoay sang nhìn cô gái đứng trước mặt mình, tầm mắt bà ấy dần dần bị bóng hình của đối phương bao phủ…
Bà Triển nở nụ cười dịu dàng, giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Y Nhàn.
“Đừng khóc, khóc là mất lớp trang điểm đẹp đấy.”
Y Nhàn nghe bà ấy nói thế thì thoáng ngẩn ngơ, rồi cô ấy lại khóc dữ hơn.
“Ngoan nào, đừng khóc nhé…” Bà Triển dịu dàng ôm cô ấy vào lòng như dỗ dành con nít: “Ngoan nào…”
Y Nhàn nắm chặt tay bà Triển, cô ấy làm theo ý mình chỉ một lần này thôi!
Triển Doanh Việt đứng bên cạnh, tầm mắt của anh ta cứ dính lên người Y Nhàn, mãi không chuyển dời đi được.
“Bạn gái cậu à?” Chẳng biết Hứa Hằng đi đến cạnh Triển Doanh Việt lúc nào, hất cắm về phía Y Nhàn và nói: “Cô nàng vừa ngoan vừa hiếu thuận như thế giờ hiếm lắm đấy! Chú em may mắn thật đấy!”
Triển Doanh Việt liếc xéo anh ta một cái: “Đừng nói linh tinh, cô ấy không phải bạn gái tôi.”
“Thật à?” Anh ta cười hớn hở: “Thế giới thiệu cho hai chúng tôi làm quen nhau được không? Tôi cảm thấy cô ấy được đấy, đúng gu của tôi…”
Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Triển Doanh Việt thưởng cho một ánh mắt lạnh lùng: “Cậu cách xa cô ấy ra.”
“Ù uây, trông cậu nôn nóng chưa kìa.” Hứa Hằng cợt nhà: “Này, chỉ cần cậu thừa nhận thích cô ấy, tôi hứa sẽ cách cô ấy thật xa! Nếu cậu không nói, vậy thì đừng trách anh em không khách khí!”
Triển Doanh Việt dứt khoát vung nắm đấm.
“Làm gì đấy, làm gì đấy?” Tôi cảnh cáo cậu nhé, cậu thế này là đang tấn công công an đấy nhé!”
Hai người họ trêu chọc vài câu, sau đó Hứa Hằng nói: “Đi thôi, theo tôi đi làm thủ tục.”
“Ừ.” Triển Doanh Việt đi đến chỗ Y Nhàn, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Cô ở lại đây với mẹ tôi, tôi đi làm thủ tục một lát rồi quay lại.”
“Được.”
Y Nhàn đỡ bà Triển ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi rót cho bà ấy một cốc nước.
Bà Triển ngồi xuống, ánh mắt bà ấy lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi gặp anh ấy rồi…”
Y Nhàn nghe không rõ bèn hỏi lại: “Cô thấy ai?”
“Tôi gặp anh ấy rồi.” Bà Triển chỉ lặp lại câu này.
Y Nhàn lờ mờ đoán ra được đáp án từ ánh mắt hiền hòa của bà ấy. Ngay sau đó cô ấy nói với giọng khó tin: “Cô đi gặp Tần Lệ Phong ư?”
Bà Triển nghe thấy cái tên này thì cười rất vui vẻ: “Tôi thấy nó, nó nói nó vẫn nhớ tôi.”
Y Nhàn cau mày, cô ấy không có chút xíu ấn tượng tốt nào về người này hết!
Cô ấy đi đến ngồi xổm trước mặt bà Triển, nhẹ nhàng cầm tay bà ấy: “Cô Triển, người này không đáng để cô nhớ nhung mãi như thế, ông ta không xứng với cô…”
Bà Triển nhìn cô ấy với vẻ nghi ngờ: “Tại sao mấy người đều nói như thế? Tại sao mấy người nhất định phải chia cách chúng tôi?”
“Bởi vì…”
Y Nhàn chưa kịp nói xong thì một giọng nói vang lên sau lưng ngắt lời cô ấy: “Cô là người nhà của bà Triển phải không?”
Y Nhàn xoay người lại, tức khắc đối diện với đôi mắt trầm lắng.
Người đàn ông này thoạt nhìn rất trẻ, bộ đồ âu vừa in làm nổi bật khí chất xuất chúng của đối phương, ánh mắt chuyên chú khi nhìn Y Nhàn giống như nam châm, bất cẩn một chút thôi là sẽ bị đôi mắt đó hớp hồn.
Y Nhàn vội nói: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Chào cô, tôi là cháu của Tần Lệ Phong.”
Y Nhàn khựng lại, cô ấy biết ngay tại sao đối phương lại đến tìm mình.
Bởi vì lòng căm hận dành cho Lệ Tần Phong, cho nên thái độ của cô ấy trở nên lạnh nhạt hơn hẳn: “Ồ, anh có chuyện gì không?”
Tần Mộ Dương khẽ nhướng mày, hiển nhiên cảm nhận được thái độ căm thù của cô gái này với mình. Thế nhưng… rõ ràng người bị hại là bọn họ!
Tần Mộ Dương từ tốn nói: “Tôi thay mặt chú tôi là Tần Lệ Phong toàn quyền xử lý chuyện này. Bà Triển quấy rầy chú của tôi hết lần này đến lần khác, tạo thành sự quấy nhiễu đối với chú ấy. Tuy nhiên, suy xét đến tình trạng của bà ấy hiện tại nên mới không truy cứu. Là người nhà của bà ấy, nếu mấy người không làm tròn trách nhiệm giám hộ, vậy thì chúng tôi chỉ có thể dùng đến pháp luật.”
Hai bàn tay Y Nhàn buông thõng nắm chặt thành nắm đấm, sự thù hằn lồ lộ trong ánh mắt.
Cô ấy cười gằn, nói rành rọt từng chữ: “Pháp luật? Đúng vậy. pháp luật không có cách nào ràng buộc đạo đức nên mới có những người có cơ hội đè đầu cưỡi cổ người khác. Tổn thương trái tim bà ấy, biến bà ấy thành bộ dạng hiện giờ, nhà các anh không những không áy náy chút gì mà còn quang minh chính đại lợi dụng pháp luật để tổn thương bà ấy một lần nữa ư?”
Tần Mộ Dương quan sát cô ấy: “Cô là ai của bà Triển?”
Y Nhàn ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt mình: “Tôi chỉ là hộ lý của bà ấy.”
Điều cô ấy nói hiển nhiên không có sức thuyết phục, làm sao một nhân viên hộ lý bình thường lại căm hận bọn họ dữ dội đến thế? Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô ấy giống như muốn xông lên cắn xé Tần Mộ Dương.
Nếu Tần Mộ Dương không biết tình hình thật sự thì có lẽ sẽ nghi ngờ liệu có phải chú mình đã làm gì có lỗi với người ta rồi không!
Tần Mộ Dương gật đầu: “Nếu thế thì nhớ cô chuyển lời đến người nhà của bà Triển.”
Rồi anh ấy quay người định rời đi, bỗng nhiên anh ta dừng bước, xoay lại và nói: “Lần này chúng tôi không truy cứu không có nghĩa là chúng tôi cảm thấy áy náy. Nếu cô thật lòng quan tâm bà ấy thì nên tìm hiểu nguyên nhân sinh bệnh của bà ấy chứ đừng trút giận lên đầu người vô tội.”
Y Nhàn chỉ trừng mắt nhìn theo Tần Mộ Dương cho đến khi bóng lưng anh ta biến mất ở cuối hành lang.
Từ đầu đến cuối, cô ấy biết rõ vì ai mà bà Triển mới thành ra thế này, khiến bà ấy phí