Chương 509: Cô đã hẹn trước với anh ta rồi sao?.
Ông chủ đang ở đây, Y Nhàn cảm thấy không nên tiếp tục nằm trên giường liền ngồi dậy định bước xuống giường nhưng không ngờ là toàn thân không có chút sức lực nào, mắt hoa lên ngã về phía trước!
“A!” Y Nhàn không kìm được mà kêu lên một tiếng, hai tay vô thức vùng vẫy trong không trung.
Thấy vậy, Tần Mộ Dương liền tiến lên, một tay bắt lấy tay cô, tay còn lại đỡ lấy eo, thuận thế ôm cô vào trong lòng!
Y Nhàn bám vào anh, sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng kịp, cô nhận ra mình đang ở trong vòng tay của anh, sắc mặt tái nhợt đột nhiên đỏ bừng, lúng túng lùi lại, rồi trực tiếp ngã xuống giường. Tần Mộ Dương chỉ nhìn cô một cái, lúc này đã có phục vụ phòng đẩy xe mang bữa sáng thịnh soạn đến.
Anh quay sang cô nói: “Dậy ăn gì đi.”
Dù không còn cảm giác thèm ăn nhưng Y Nhàn vẫn cố gắng ăn được một bát cháo.
“Đúng rồi, cây trâm cài áo của ông Thẩm…”
“Sắp xong rồi.”
Cô ngạc nhiên không chớp mắt: “Nhanh như vậy sao?” Nhưng cô lại nhanh chóng bật cười: “Tại sao tôi lại quên được cơ chứ? Anh là C mà.”
Sự ngưỡng mộ trong giọng điệu của cô khiến Tần Mộ Dương phải khẽ liếc nhìn.
“Nếu như cơ thể không có vấn đề nghiêm trọng, chúng ta chuẩn bị. Chúng ta đi tới nhà của ông Thẩm để làm, xác nhận lại lần cuối.”
Y Nhàn rất vui vẻ đáp lại: “Được rồi, tôi không có vấn đề gì.”
“Ừm, vậy tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài.”
Rất nhanh sau đó, Y Nhàn đi ra ngoài, và hai người họ cùng rời khách sạn. Nhưng ngay khi Y Nhàn vừa bước xuống bậc thềm, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình:
“Y Nhàn?”
Cô dừng lại, quay người lại: “Triển Doanh Việt? Sao lại là anh?”
Triển Doanh Việt chào hỏi những người đi cùng rồi bước tới, ánh mắt đặt hết lên người Y Nhàn, sau đó chậm rãi liếc nhìn Tần Mộ Dương đứng bên cạnh cô: “Sao cô lại ở đây?”
Giọng nói chất vấn cô có phần hơi căng thẳng, thậm chí còn vô tình thể hiện một chút chiếm hữu. Tần Mộ Dương giương mắt nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh không hề có một tia sóng.
Y Nhàn ngay lập tức trả lời: “Tôi đang đi công tác.”
“Ồ? CÔ được cử đi công tác ngay khi vừa mới đến công ty? Ha ha… không nhìn ra cô đó Y Nhàn, cô hóa ra lại được ông chủ công ty đánh giá rất cao đấy!” Khi nói, anh ta còn không thèm nhìn vào người đàn ông đằng sau cô ấy.
Y Nhàn nở ra một nụ cười gượng gạo, có chút xấu hổ, lúc đó cô mới nhớ ra mình chưa giới thiệu thay cho Tần Mộ Dương, bèn vội nói: “Triển Doanh Việt, đây là ông chủ công ty Thanh Ninh của tôi, Tần Mộ Dương.” Rồi cô quay đầu định nói với Tần Mộ Dương thì đối phương đã chậm rãi lên tiếng: “Triển Doanh Việt, con trai của nhà họ Triển.”
Triển Doanh Việt nghi hoặc nhìn anh, nói: “Chúng ta gặp nhau rồi sao?”
Tần Mộ Dương không đáp, và Y Nhàn đột nhiên nghĩ rằng họ đã gặp nhau ở đồn cảnh sát vào đêm hôm đó. Chỉ là Triển Doanh Việt không để ý. Không muốn cả hai xảy ra xô xát vì chuyện này, Y Nhàn cố tình đổi chủ đề:
“Cậu cũng đến đây làm việc à? Đồng nghiệp của cậu cũng đang đợi cậu kìa? Chúng ta quay lại rồi nói chuyện sau.”
Tần Mộ Dương nghe thấy sự quen thuộc trong lời nói của cô và Triển Doanh Việt. Triển Doanh Việt ảm đạm liếc nhìn cô, sau đó nhìn về phía Tần Mộ Dương, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, khí chất mạnh mẽ tỏa từ cả hai dường như đang va chạm kịch liệt, ánh mắt căng thẳng đối chọi nhau dường như ấn chứa sự sắc bén như lưỡi kiếm.
Y Nhàn nhìn hai người họ, bất giác nguy hiểm.
Thấy Triển Doanh Việt không nhúc nhích, Tần Mộ Dương đột nhiên nói: “Tôi sẽ đợi cô trên xe.” Nói rồi anh xoay người mở cửa xe ngồi vào.
Nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại, trái tim Y Nhàn nhảy lên không rõ lý do, cảm thấy hơi lo lắng. Nhận thấy sự chú ý của đã bị thu hút bởi một người khác, Triển Doanh Việt nắm lấy cổ tay cô và kéo đi mà không nói gì.
“Theo tôi đi vào đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Triển Doanh Việt không cho cô ấy quyền từ chối chút nào.
“Triển Doanh Việt!” Y Nhàn muốn rút tay lại vài lần, nhưng càng vùng vẫy thì anh lại càng giữ chặt hơn.
Y Nhàn lúng túng nhìn người còn lại ở sân công cộng rồi lại bất giác không thể không nhìn lại phía Tần Mộ Dương, người đang ngồi trong xe và tiếp tục làm việc trên máy tính mà không hề ngẩng đầu lên.
Ra đến tiền sảnh, Triển Doanh Việt nhìn chằm chằm Y Nhàn: “Tôi vừa đi công tác, cho nên cô cùng anh ta rời đi? Cô đã hẹn trước với anh ta rồi sao?”
Y Nhàn nhíu mày khi nghe thấy câu nói đó: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Tôi đã nói rồi, anh ấy là sếp của công ty, tôi đi công tác với anh ấy thì có vấn đề gì không?”
Triển Doanh Việt chế nhạo: “Cô chắc là đi công tác không hay là đang đi hẹn hò?”
“Triển Doanh Việt!” Y Nhàn có thể cảm nhận được cơn giận dữ xuất phát từ trong lòng, nhưng vẫn cố nén tức giận nhìn anh chằm chằm nói: “Tôi không cần giải thích chuyện của tôi với cậu.”
“Đó là lý do tại sao cô từ chối tôi?”
Y Nhàn mở miệng định nói nhưng lời đến miệng lại như nghẹn lại. Cô muốn nói cho anh biết sự thật, nhưng không phải bây giờ. Hơn nữa, cho dù bây giờ cô nói, theo tính tình của anh, có lẽ anh cũng không tin. Chính vì thế, chỉ có một phương pháp, trực tiếp hơn và hiệu quả hơn. Y Nhàn nhìn vào mắt anh và đột nhiên nói:
“Cậu nói đúng.”
Triển Doanh Việt sững sờ: “Cô… đang nói cái gì vậy?”
“Không phải là cậu đã hỏi chúng tôi có phải là đang hẹn hò không sao? Nói cho cậu biết, đúng vậy, chính là loại quan hệ như cậu nghĩ đó.”
Những lời nói của Y Nhàn trong phút chốc đã làm dập tắt sạch ánh sáng trong mắt anh.
Nhìn cô không rời, ánh mắt anh có phần khó hiểu và đau lòng: “Tại sao?”
“Tôi thích. Đó là lý do.” Y Nhàn nói cực kỳ bình tĩnh: “Mặc dù tôi không nghĩ rằng tôi cần phải giải thích với cậu. Nhưng Triển Doanh Việt, giữa chúng ta không thể nào có chuyện đó. Cậu cũng không phải là mẫu người tôi thích, cậu có thể có nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng người đó chắc chắn không phải là tôi. ”
Tay của Triển Doanh Việt từ mạnh mẽ chuyển sang run rẩy. Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chìm xuống như bất động.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Những người đồng nghiệp ở phía xa gọi anh ta, trước khi đi, Triển Doanh