Chương 511: Bà ấy là gì của cô?.
Trên đôi má trắng nõn của Y Nhàn treo một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nụ cười ấy tỏa sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tần Mộ Dương không nói, chỉ là nhẹ gật đầu. Hiếm khi được ở ngoài trời, hít thở bầu không khí trong lành và tự do, tâm trạng Y Nhàn vui đến mức tưởng như đang bay.
“Anh đã đến đây bao giờ chưa?” Cô quay lại hỏi anh.
“Đến rồi.” Tần Mộ Dương đi theo phía sau cô, luôn giữ một khoảng cách không quá xa mà cũng không quá gần. Anh từ tốn nói: “Tôi đến với chú và thím của tôi.”
Chú? Là Tần Lệ Phong sao?
Nói đến người này, tâm trạng Y Nhàn lập tức sa sút, giống như đang đi tàu lượn, trời đang nắng bỗng chuyển mây đen. Cô lặng lẽ đi về phía trước, không nói tiếng nào, một lúc sau, người đàn ông phía sau tiến lại gần, cổ tay cô bất ngờ bị tóm lấy.
Y Nhàn sững sờ, anh nhìn cô chằm chằm: “Có phải cô đang có hiểu lầm gì không?”
“Tôi không biết anh đang nói gì.” Y Nhàn cố gắng thoát khỏi tay anh, nhưng anh lại càng siết chặt tay hơn.
“Nếu chỉ là người lạ, tôi không cần giải thích gì với cô. Tuy nhiên, cô lại là nhân viên của công ty tôi, tôi không muốn cô có bất cứ hiểu lầm gì, rồi khiến cô mang những cảm xúc cá nhân vào trong công việc, ảnh hưởng tới danh sự của công ty chúng tôi.”
Anh nói một cách hết sức đàng hoàng và nghiêm túc, nhân tiện chặn trước luôn những lý lẽ của cô khiến cho Y Nhàn nhất thời không thể phản bác.
“Hiểu lầm? Có thực sự chỉ là hiểu lầm không?” Y Nhàn đứng im, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, hỏi: “Tần Lệ Phong và phu nhân Triển từng là người yêu, anh có biết không?”
“Ừ, có.” Tần Mộ Dương không phủ nhận việc anh có nghe nói qua chuyện này.
“Ông ấy đã không thực hiện lời đúng hứa ban đầu của mình và kết hôn với bà ấy. Điều này tôi nói không sai chứ?”
“Chút chuyện này không có gì phải chất vấn.”
Lúc đầu, thím của Tần Mộ Dương có nhắc đến chuyện đó với anh. Vì là quan hệ giữa người yêu với nhau nên có hứa hôn thật hay không cũng không quan trọng.
“Bà Triển ấy vì sự phản bội của ông ấy mà đau khổ suốt những năm qua, đến bây giờ bà ấy cần phải dựa vào thuốc để duy trì điều trị! Chẳng phải Tần Lệ Phong chính là người gây ra tất cả những chuyện này sao?”
Cô trong lòng tràn đầy phẫn nộ, đối Tần Lệ Phong đều là sự phẫn uất tột cùng!
Tần Mộ Dương nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Cô đang coi việc bản thân tự mình đa tình rồi không được đáp ứng trở thành việc bị người ta vui chơi rồi ruồng bỏ sao?”
“Tôi biết anh muốn nói gì.” Y Nhàn bình tĩnh lại và nói tiếp: “Anh cho rằng Tần Lệ Phong không cần phải chịu trách nhiệm cho chuyện này! Anh cho rằng đây là một mối quan hệ ‘vui vẻ’, cho dù chia tay cũng không nên lằng nhằng không dứt đúng không?” Cô nói rồi bật cười một tiếng đầy chế nhạo: “Đúng là một ý tưởng ích kỷ! Nếu như không thể chịu trách nhiệm lời hứa của mình đến cuối cùng, thì tại sao lúc đầu lại hứa hẹn? Lẽ nào người khác thật lòng yêu hết mình cuối cùng lại trở thành chuyện tự mình chuốc lấy? Chỉ để đổi lại một câu ‘người đàn bà điên’ trong miệng các người?”
Thấy cô càng ngày càng cảm thấy kích động, Tần Mộ Dương hoài nghi nhìn cô, đột nhiên nói: “Cô cùng với bà Triển có quan hệ gì?”
“Tôi…” Y Nhàn giật mình, không ngờ anh sẽ hỏi câu này.
Tần Mộ Dương nói tiếp: “Chỉ là quan hệ chủ nhân không đủ để cô phải ôm oan ức thay bà ta như vậy.”
Không phải anh chưa từng nhìn thấy con trai của bà Triển là Triển Doanh Việt, cũng chưa từng đả kích hay làm khó dễ nhà họ Tần, vậy thì tại sao một cô gái làm công việc chăm sóc nhỏ bé tốt nghiệp đại học kế bên lại phải thay bà ta hận đến mức này?
“Nếu tôi nhớ không lầm, họ của bà Triển cũng là ‘Y’, đúng không?”
Y Nhàn chỉ cảm thấy hơi thở ngưng trệ, cô cắn chặt môi, đáp: “Tôi không biết…”
“Tôi không biết? Có phải là do cô không biết đủ về chuyện này không? Hay là liên quan đến chuyện riêng tư mà không thể lộ ra ngoài?” Tần Mộ Dương hơi nhếch khóe môi không vội nói. : “Điều này có hơi kỳ lạ, họ của bà Triển là Y tên là Hứa Văn. Chuyện này không có gì bí mật, ngay cả người ngoài cuộc như tôi cũng biết. Cô ở bên với tư cách là người chăm sóc cá nhân của bà ấy, lẽ nào cô lại không biết?”
Y Nhàn chết lặng trước hàng loạt câu hỏi của anh, cô chỉ còn biết quay mặt đi và không nhìn anh nữa. Biểu hiện của cô lúc này là đủ để giải thích tất cả mọi thứ.
Tần Mộ Dương không có để cho cô đi, mà lại bước gần một bước, từng chữ từng câu nói: “Vậy cô là người thân của bà ấy sao?”
Y Nhàn nghiêng người và mím chặt môi.
“Hay là …” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, môi hơi nhếch lên: “Thật ra cô trông rất giống bà Triển hồi còn trẻ.”
Y Nhàn sững người, và một dấu vết hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt cô. Tần Mộ Dương chỉ cần nhìn biểu cảm ấy là đã hiểu rõ.
Anh không hỏi gì nữa mà trực tiếp lướt qua cô: “Đi thôi, lên núi trước khi mặt trời lặn.”
Y Nhàn nhìn theo bóng lưng của anh, đè nén mọi phức tạp trong lòng, chậm rãi đi theo.
“… Tôi lớn lên ở nhà một người họ hàng.”
Y Nhàn nhìn theo bóng lưng của anh, đè nén mọi phức tạp trong lòng, chậm rãi đi theo.
“… Tôi cũng lớn lên ở nhà một người họ hàng.”
Thân hình cao lớn phía trước bước chân đột nhiên chậm một nhịp.
“Bà ấy là một người rất keo kiệt và cục cằn. Nhưng tôi không trách và ấy, ít nhất bà ấy đã không khiến tôi trở thành trẻ mồ côi.”
Tần Mộ Dương chậm rãi điều chỉnh lại bước chân.
“Tôi đã tìm ra manh mối về bà Triển từ bà ấy. Sau khi chờ đợi lâu như vậy, tôi đã không đến nhà của bà ấy cho đến khi tôi có đủ năng lực để tìm thấy bà ấy.”
Mặc dù Y Nhàn chỉ kể lại quá khứ một cách nhẹ nhàng nhưng những khó khăn vất vả vẫn có thể hình dung được.
“Tôi…” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có thể giữ bí mật này cho tôi được không?” Y Nhàn trong lòng biết rất rõ, cho dù cô không nói gì, thì cũng sẽ không bao giờ có thể che giấu được nếu như anh muốn biết chuyện này!
Tần Mộ Dương ngước mắt, nhẹ gật đầu. Những bí mật tồn đọng trong phút chốc được giải tỏa, cả người như thả lỏng ra rất nhiều, Y Nhàn vươn người, hít thở không khí trong lành rồi cười