"Tôi không ngại nói cho anh biết, đứa nhỏ này không phải của anh!"
Người đàn ông im lặng một hồi lâu, cho nên cô liền nói điều gay gắt hơn.
Khi giọng nói rơi ra, mười bàn tay đang đan vào tay y tức khắc đau lên, như thể sắp bị người đàn ông bóp nát.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm cực kỳ khủng bố, khom lưng xuống ngăn cô lại, "Em gạt anh."
"Đừng nói dối với bản thân nữa, anh biết nó không phải là con của anh nên anh mới đem nó phá bỏ, không phải sao?"
Thanh Nhược cắn chặt môi dưới, chịu đựng cơn đau ở tay phải, "Bởi vì tôi phản bội anh, vì tôi lừa dối trong hôn nhân, cho nên anh mới hận tôi như vậy, những việc đó chẳng lẽ anh đều đã quên hết rồi?"
Y không quên, nhưng y thà vứt bỏ những ký ức này đi như cát với bụi, coi như nó chưa từng xảy ra.
Y mở miệng, từng chữ như bật ra khỏi kẽ răng, "Quên chuyện này đi, anh tha thứ cho những gì em đã làm trước đây, từ bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa."
Có trời mới biết, y khó khăn như thế nào khi hạ quyết tâm như vậy, giả vờ rằng người phụ nữ này chưa bao giờ phản bội y.
Nhưng mà, cô có bao giờ phạm sai lầm đâu mà phải để y tha thứ?
Thanh Nhược nhắm mắt lại, bên môi câu lên nụ cười lạnh, "Chúng ta có thể bắt đầu lại, nhưng anh nên biết rằng, lúc trước tôi có thể phản bội anh, thì về sau tôi cũng sẽ phản bội anh, rồi tới khi anh già đi lại phát hiện ra đứa con mình nuôi dưỡng lại không phải là con ruột của mình, lúc đấy anh có vì tức giận mà đi đời nhà ma không nhỉ?"
Đây đã không còn là lời bông đùa ác ý nữa mà nó là lời nguyền rủa ác độc nhất thế gian này.
Cả người đàn ông dường như muốn tan vào bóng đêm, hai mắt đỏ bừng, y dùng sức cắn mạnh vào tai người phụ nữ, mùi máu tanh tươi nhanh chóng lan trong miệng y.
"Á......"
Thanh Nhược bị ép chặt bởi cơ thể nặng nề của y và bàn tay phải gần như đã bị y bóp nát rồi.
Khủng bố lại nguy hiểm, trên người đàn ông có luồng khí xuyên thấu xương muốn che trời lấp đất, trông giống như một con quỷ khát máu.
"Rút lại, lời em vừa nói." Giọng nói trầm trầm lại nhẹ nhàng bay bổng, mỗi một chữ bay vào lòng tựa như băng tuyết gào thét, muốn làm đông cứng nội tạng của người ta.
Thanh Nhược nhăn mặt vì đau, môi dưới cắn chặt đã chậm rãi chảy ra máu, "Trên đời này, tôi thích ai cũng sẽ không thích anh, tôi cùng ai sinh con cũng sẽ không sinh con với anh!"
Câu nói khó nghe đó đã chọc tức tận đáy lòng của người đàn ông, thế là y dùng sức bóp chặt lấy cổ của cô, đầu ngón tay thon dài cắm sâu vào da thịt.
"Cho em một cơ hội cuối cùng, nói lại một lần nữa!"
Cổ họng