Chưa kịp để Nhan Thanh Nhược hỏi thêm gì ả đã vội vàng nói:
"Chị, có người tới tìm em, em cúp máy trước nhé!"
Nói xong, Nhan Chỉ Yên cúp điện thoại, rồi ả ôm chặt chiếc điện thoại vào ngực mình, thở hổn hển nghĩ.
Đúng là càng ngày càng khó qua mắt Nhan Thanh Nhược mà!
Phía bên kia, Nhan Thanh Nhược lạnh lùng ngồi nhìn chiếc điện thoại dần tối đen của mình.
Tất cả những gì cô trải qua trong quá khứ, Nhan Thanh Nhược cô chưa bao giờ quên cả. Vậy nên, những gì mà cô đã phải chịu, cô sẽ từ từ trả lại cho đám người đó.
Ánh mắt của Nhan Thanh Nhược dần dần trở nên lạnh lùng hơn, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhan Thanh Nhược nhìn điện thoại hồi lâu, sau đó mới chậm rãi trả lời:
"Thụy Khắc?"
"Ngải Duy!"
Giọng nói đầy sự lo lắng của người đàn ông kia nhanh chóng truyền vào tai cô.
"Em đã mấy ngày không trả lời điện thoại đấy!"
"Xin lỗi anh, điện thoại của em bị mất. Hơn nữa, khoảng thời gian trước em cũng không có ở đây."
"Không sao đâu, anh cứ sợ em gặp chuyện thôi!"
Khẽ thở dài, sau đó Thụy Khắc tiếp tục nói:
"Ngải Duy, em có biết cuộc thi ngày mốt không?"
"Vâng, em biết."
Nhan Thanh Nhược nhẹ nhàng trả lời.
"Ngải Duy, một trong những giám khảo của cuộc thi ngày mai là bạn thân của giám đốc Adela. Ông ấy đã rất vui khi biết chúng ta là cấp dưới của giám đốc, vậy nên ông ấy hi vọng có thể gặp chúng ta vào sáng mai."
"Một cuộc hẹn vào sáng mai?"
"Ừ, hơn nữa em cũng có thể mời ông ấy cùng đi ăn tối."
Thụy Khắc vui vẻ trả lời.
"Được rồi, em sẽ đi. Cảm ơn anh đã thông báo cho em."
"Còn nữa, em nhớ phải chú ý đến điện thoại của mình đấy. Đừng để anh gọi không được."
"Em biết rồi mà."
Nhan Thanh Nhược cười cười trả lời. Rồi cô nói lời tạm biệt với Thụy Khắc, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng cô được đẩy ra, và người đã mở cửa chính là Cảnh Trường Bách.
Anh ta nhìn Nhan Thanh Nhược hồi lâu, thì thầm hỏi:
"Em đã khôi phục kí ức rồi sao?"
Nhìn thấy đôi mắt đầy sự bối rối, khó hiểu của Nhan Thanh Nhược, Cảnh Trường Bách buồn bã nói tiếp:
"Ánh mắt bây giờ và ánh mắt khi trước của em không hề giống nhau!"
Nhan Thanh Nhược đơn giản và thuần khiết ngày trước đã biến mất từ đêm qua. Hiện tại trước mặt Cảnh Trường Bách anh, chính là một người phụ nữ bình tĩnh và lạnh lùng.
"Vâng, em đã khôi phục kí ức của mình."
Nhan Thanh Nhược nhìn thẳng vào mắt Cảnh Trường Bách nói.
"Vì vậy, em không thể sống ở đây được."
Trước đây khi không có kí ức, cô đã coi Cảnh Trường Bách thành người thân của mình, chỉ là hiện tại, cô không thể tiếp tục dựa vào anh ấy nữa.
Cảnh Trường Bách im lặng nghe Nhan Thanh Nhược nói, anh ta ngay lập tức có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Nhan Thanh Nhược.
Sau khi Nhan Thanh Nhược khôi phục kí ức, cô ấy đã không còn là một người phụ nữ đơn thuần. Chung quy