Vương Dịch không có ý làm ngơ chuyện này liền muốn xông lên nhưng lại một người bạn của y ngăn lại, cứ thế ông trơ mắt nhìn cô gái bị ôm đi rồi khuất dần sau chỗ rẽ.
Ông ngồi tuyệt vọng tại chỗ thẳng cho tới khuya khi quầy bar đóng cửa mới bị bảo an đuổi ra. (Chỗ này chương trước tớ để lộn khách sạn, đã sửa rồi nha)
Sau đó, ông có tới quán bar mấy ngày liền nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của cô gái kia, lúc ấy ông cũng đang gặp cảnh khổ túng quẫn, nhìn tờ séc trong tay và hạ quyết tâm sẽ dùng nó, cũng tự hứa ở trong lòng, về sau chắc chắn sẽ trả lại cho cô bé gấp đôi.
Sau khi chậm rãi thuật lại xong sự việc của năm đó thì bầu không khí cũng yên lặng không một tiếng động nào nữa.
Sau một hôi lâu, Dạ Đình Sâm mới nặng nề hỏi ông, "Ông là nói, năm đó tôi xảy ra tình một đêm với em ấy..."
Không phải tự xảy ra mà là cậu cưỡng hiếp người ta.
Vương Dịch có chút bất mãn nhíu mày, "Hình dáng của hai người thế nào tất nhiên tôi chưa có quên.". Truyện Trọng Sinh
Đặc biệt là Nhan Thanh Nhược, mấy năm nay ông vẫn luôn tìm kiếm cô gái đó thẳng cho tới lúc gặp lại được cô, khi lần đầu tiên cô bước ra, một giây ấy, ông nhìn thấy bộ dáng của cô thì còn sợ chính mình là hoa mắt và rồi sững người một hồi lâu.
"Ông chắc chắn, chúng tôi đã xảy ra quan hệ?" Giọng nó của y rất trầm thấp giống như bóng tối đen đang bao vây lấy nửa người đàn ông, mơ hồ như đang gào thét.
Vương Dịch không rõ trong lời nói đó là kích động hay là háo hức mà run rẩy, mặt ông cảm xúc nói: "Chính cậu làm cái gì chẳng lẽ lại không dám thừa nhận?"
Một cô gái tốt như vậy đã bị một tên ăn chơi trác táng hủy hoại, lúc ấy ông thật sự tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng bản thân không quyền không thế, cảm giác bất lực lúc ấy so với việc bất lực nhìn công ty bị phá sản thì chỉ có hơn chứ không có kém.
"À, lúc ấy có lẽ do cậu uống quá nhiều rượu, rượu nồng lên tới tận trời cho nên nói không chừng cậu sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra." Ông cười nhẹ với vẻ mặt đầy châm chọc.
Trong giọng nói của ông mang theo trào phúng và căm ghét, không hề được che giấu lại một chút nào cả, người đàn ông kia nghe được vậy cũng không có tức giận.
Toàn thân y cứng đờ, còn tiếng tim đập chói tai với âm thanh hối hận.
Y đột nhiên đứng dậy, bước đi trên đường mang theo hơi gió, như thể dù là một giây đối với y mà nói cũng không thể chờ được nữa, y sải bước nhanh chóng rời khỏi.
Cửa phòng bị đóng sầm một tiếng, Vương Dịch vẫn ngồi tại chỗ nhắm mắt lại.
Thạch Lộ nhìn thấy thiếu gia ra tới, thấy vẻ mặt không rõ cảm xúc của y, cùng với đó là dáng vẻ vội vàng.
Anh ta vội vàng chào một tiếng sau đó làm theo phân phó kì quái của thiếu gia, tuy rằng có nghi hoặc lại có chút kiêng kỵ nhưng anh ta vẫn làm