Anh xin lỗi."
Ngay khi cô nặng nề nhắm mắt lại thở dốc lại truyền tới tiếng người đàn ông như có như không.
Ba chữ giống như ảo giác vậy, vậy mà lại nghiêm túc.
Y hơi rũ đầu xuống, Thanh Nhược không nhìn thấy vẻ mặt của y.
Cô không biết y nói ra ba từ này có tâm trạng nào cũng không biết nói để làm gì.
Y từ trên sô pha đứng thẳng người dậy, không nhìn lấy người phụ nữ bên cạnh cứ thế vùi mặt bước đi.
Thanh Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của y, từ lúc cô ném người đàn ông này trước cửa nhà thì đèn điện đã sáng lại rồi, giờ nó chiếu rọi thẳng lên phía sau lưng người đàn ông.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có thể dễ dàng nói chuyện với người đàn ông này như vậy, như thể người đã từng giam cầm cô trước đó là một người khác vậy.
Cô vừa rồi đã từ chối yêu cầu theo đuổi một lần nữa của y, nhưng cô chưa nhận được phản hồi lại của y.
Đây là cho thấy, y đã từ bỏ thật rồi hay chưa?
Đang lúc cô nhíu mày tự hỏi, thì bà cụ phía đối diện đã đột ngột mở cửa phòng ra, Cảnh Vận theo đó chạy tới ôm lấy cô.
"Dì nhỏ, dì đã về rồi sao?"
"Ừ, dì về rồi, đang muốn đón con đây." Cô sờ sờ đầu của đứa bé, vốn định muốn lấy bánh kem cho bé ăn nhưng nghĩ tới vừa nãy bị rơi nên tan nát hết cả rồi.
Bà cụ cũng theo bọn họ đi vào, mặt đầy tươi cười, "Cô bé, cháu ăn cơm chưa?"
"Dạ vẫn chưa." Thanh Nhược cười một cái, "Làm phiền bà quá, ngày mai cháu còn nhờ bà giữ họ Vận nhi giúp cháu ạ."
"Âyyy, không phiền mà, con bé rất ngoan." Bà nội Nghiêm thiệt tình mời cô, "Bà cũng vừa làm cơm, hay là cháu tới ăn cùng với bà đi."
Bà cụ nhìn Thanh Nhược, càng nhìn lại càng thích, nhìn rất xứng đôi với cháu trai mình.
Tuy rằng con bé này có mang theo đứa con nhưng lúc trước bà có hỏi qua được biết nó chưa có kết hôn, đứa bé cũng không phải con của mình sinh ra.
Vừa lúc, cùng cháu trai mình đúng là một cặp xứng đôi.
Thấy bà cụ chân thành mời, nên Thanh Nhược đã đồng ý, kêu Cảnh Vận đi theo bà cụ sang bên kia trước, còn mình dọn dẹp một chút rồi sẽ qua.
Cô nhìn bà cụ và đứa nhỏ rời khỏi phòng rồi cô mới chậm rãi đi tới bên cửa sổ, kéo bức màn ra một khe hở nhỏ.
Vừa đúng lúc từ xa nhìn thấy bóng lưng người đàn ông xuất hiện dưới ngọn đèn đường, y đứng tại chỗ, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Dọa Thanh Nhược sợ tới mức tay run lên, vội vàng ngồi xổm xuống.
Một lát sau, cô lại dứng dậy nhìn lại, bóng người ở phía dưới đã không thấy đâu nữa.
Xem ra đã thật sự rời đi rồi, vốn còn sợ y ăn vạ không chịu đi, cũng không biết mình nên làm thế nào mới đuổi được y đi.