Thanh Nhược bước đi vô định trên con đường, trong tâm trí của cô chỉ toàn là đôi mắt xanh lam dịu dàng và nụ cười ấm áp của Liz.
Lúc cô mới gia nhập công ty, tuy rằng có Adela đồng ý bồi dưỡng cô nhưng ở trước mặt thì chị ấy dù sao cũng là lãnh đạo của mình nên Thanh Nhược tự nhiên cũng có phần lo lắng.
Cộng với những lời khiêu khích sắc lẹm của Bella thì hầu như ngày nào cô cũng chịu áp lực và khó chịu, về nhà cũng không dám đem việc này nói với Cảnh Trường Bách.
Chỉ có mỗi Liz, cô ta giống như một tia sáng, đem những tri thức mình biết rồi không cảm thấy phiền để giảng cho cô nghe, bàn tay cô ta rất mềm, giữ chặt lấy tay cô, nó như có thể hóa giải hết tất cả những khổ sở, phiền muộn ở trong lòng cô vậy.
"Tại sao..."
Cô thấp giọng tự lẩm bẩm một mình, đôi mắt đã đờ đẫn, sau đó cô vấp phải một hòn đá và ngã mạnh trên mặt đất.
Chiếc quần tây sáng màu bị xước, cô ngẩn người nhìn lòng bàn tay non nớt của chính mình đang dần dần chảy máu.
Điện thoại bị văng nằm xấp trên mặt đất chợt reo lên.
Cô im lặng hai giây rồi đứng dậy nhặt điện thoại lên và bắt máy.
"Chào cô, cô là Ngải Duy phải không?"
"Đúng vậy." Giọng nói của cô thật nhẹ.
Đối phương thiếu chút nữa không nghe rõ cô nói gì, sau khi phản ứng lại mới nói tiếp, "Cô dự định chiều nay sẽ tới xem phòng không, chúng tôi đã tìm được một phòng thích hợp dựa trên yêu cầu của cô rồi, không biết khi nào cô sắp xếp thời gian tới đây?"
"Bây giờ." Cô nắm chặt tay lại, "Bây giờ tôi sẽ đi qua đó."
Cô cúp điện thoại, tiện tay chặn lại một chiếc taxi rồi tới đó.
Đã sớm chuẩn bị từ trước, cô gái môi giới bất động sản định đưa cô đi xem phòng lại thấy cô chật vật thế này thì có chút sửng sốt, nhưng vẫn lễ phép không hỏi thêm gì.
"Ở đây chúng tôi có hai phòng phù hợp, không biết cô thích ở lầu một hay lầu ba?"
Lầu một là vị trí rất tốt còn có khoảng không, người bình thường nhất định không có chút do dự nào sẽ chọn ngay nó.
"Đều được." Sắc mặt của Thanh Nhược vẫn ngơ ngẩn, phía dưới chân vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cô gái đó đi theo cô, thấy cô đi không ngừng nên liền dẫn cô hướng tới lầu ba.
Trong suốt quãng đường cũng không ngừng giới thiệu chỗ tốt của phòng này.
Đầu của Thanh Nhược vẫn "ong ong" tới chỗ rẽ thì đột ngột va phải lòng ngực của một người.
Người đi theo ở phía sau người kia - Thạch Lộ có chút kinh hoảng, động tác vốn muốn ngăn lại nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của cô gái kia thì tức khắc dừng lại.
Không thể không cảm khái một tiếng, duyên phận của thiếu gia và thiếu phu nhân thực sự quá vi diệu, ở nơi nào cũng có thể gặp được nhau.
Dạ Đình Sâm cúi đầu, đưa con mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt chật vật cùng với những vết thương đang rỉ máu trong lòng bàn tay của cô gái