Thanh Nhược về đến nhà, liền đón Cảnh Vận từ nhà bà nội Nghiêm ở phía đối diện về.
Gần đây cô luôn làm phiền bà cụ khiến trong lòng của cô cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt là nói ngày mai mình muốn dọn đi, nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của bà cụ càng làm cô thêm phiền muộn.
Vào buổi tối, cô tự tay nấu một bữa tối thịnh soạn và mời bà cụ tới nhà mình dùng bữa tối.
Khi bà vừa ăn thì bà cũng bắt đầu lau nước mắt.
"Bà ơi, bà làm sao thế?" Cảnh Vận chạy tới bên người bà cụ, giúp bà lau nước mắt.
"Các cháu đi rồi, bà đây lại phải cô đơn."
"Chúng cháu sẽ trở về thăm bà." Thanh Nhược đi tới bên người bà, vỗ nhẹ vào lưng để xoa dịu bà.
"Cháu trai của bà tới cũng chẳng ở được mấy ngày liền rời đi, hiện tại các cháu lại phải đi. Nơi này sao chẳng thể giữ được ai hết thế?"
Thanh Nhược mím môi, không biết nên nói gì.
"Bao giờ các cháu tới cùng cháu trai của bà là bà sẽ vui lắm!"
Bà cụ Nghiêm nắm lấy tay Thanh Nhược vỗ về đầy ẩn ý.
"Bà ơi, là chú Nghiêm sao ạ? Nhưng mà, dì nhỏ của cháu cũng có rất nhiều chú đẹp trai theo đuổi lắm ạ."
Ví như ba ba, còn có một chú Dạ mặt lạnh nữa.
Giọng nói của cô bé thật mềm mại và đáng yêu, lời nói ra lại nghiêm túc. "Có nhiều chú ưu tú theo đuổi dì nhỏ, bà ơi, bà có vui cho dì nhỏ của con không?"
Cô bé không có đặc biệt thích chú nào cả. Nhưng bé cũng sẽ không trợ giúp ba mình đâu, bởi vì bé cũng không thích ba ba, thực sự không thích chút nào.
Vẻ ngây thơ của cô bé làm người ta không biết nên cười hay là nên xấu hổ nữa. Bà Nghiêm đánh tiếng cười ha ha nói: "Vui chứ vui chứ, sao có thể không vui?"
Lần này xem như ngăn chặn được miệng của bà cụ Nghiêm và thẳng cho tới cuối bữa cơm và bà rời đi cũng không nhắc tới cháu trai mình nữa.
Buổi tối Thanh Nhược cùng Cảnh Vận ngủ trên cùng một chiếc giường. Sau khi kể chuyện trước khi đi ngủ, ngày thường đầu óc của cô sẽ thanh tỉnh tới nửa đêm. Nhưng hôm nay ngoài dự đoán, cô lại cảm giác buồn ngủ.
Điều này cũng thật là hạnh phúc đến không ngờ. Thế là Thanh Nhược nhắm mắt lại, trong chốc lát liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, bé con chợt tỉnh nhẹ nhàng đẩy dì nhỏ ở bên cạnh.
Thanh Nhược mở to mắt ra. Đột nhiên nghe thấy tiếng chân, cô tưởng mình nghe lầm. Cửa phòng ngủ vốn đã khóa thế mà lại vang lên tiếng "cùm cụp" khe khẽ.
Hiển nhiên là bé con ở bên cạnh cũng nghe thấy, ở trong bóng tối mở to đôi mắt tròn xoe và gắt gao ôm lấy dì nhỏ.
"Suỵt." Thanh Nhược bế bé lên, ở trong bóng đêm đứng dậy. "Con trốn xuống phía dưới giường đi, đừng để phát ra tiếng động. Chừng nào dì kêu con mới được