"Không sao cả, không phải cháu vẫn xuống giường đi được đây sao?" Cô đi tới trước mặt bà cụ, sống mũi cay cay. "Bà ơi, cảm ơn bà, bà vì cháu không đáng đâu. Về sau bà phải cẩn thận một chút."
"Có gì mà không đáng chứ." Bà nội Nghiêm ngồi dậy, kéo một tay của Nghiêm Thanh Minh ở bên cạnh, tay còn lại giữ lấy tay Thanh Nhược, đem hai tay đặt chung một chỗ, "Hai cháu tốt là bà liền an tâm rồi."
Cảm giác được bàn tay to của người đàn ông đặt phía trên tay mình khiến cho Thanh Nhược tức thời xấu hổ mà đỏ cả mặt, cô vùng vẫy tay ra, cười ngượng một cái.
"Bà ơi, bà hãy giữ thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất ạ."
"Bà tự chăm sóc mình tốt là được rồi, bà nội." Nghiêm Thanh Minh thu tay lại, mắt hoa đào hơi híp lại.
Thấy hành động cự tuyệt của hai người làm cho bà cụ có điểm không vui. "Thân thể của bà rất tốt, còn cháu, khi nào mới chịu kết hôn đây?"
Bà cụ chỉ vào cháu trai của mình, hận không thể rèn sắt thành thép.
"Bà không cần lo lắng cho cháu đâu." Vẻ mặt trước giờ luôn bất cần của hắn giờ lại lộ ra vẻ bất đắt dĩ.
Thanh Nhược đang muốn chào tạm biệt, tránh cho bà cụ lại tùy tiện ghép đôi nữa. Chân cô vừa mới động thì bị một lực rất lớn kéo ngã về phía sau.
Với một tiếng "phịch" cô đã ngã vào lòng ngực của người đàn ông, vẻ mặt thoáng cái ngốc ra.
Bà nội Nghiêm mở to hai mắt, nhăn mặt lại hỏi. "Cậu là ai thế?"
Mà dám động vào bạn gái của cháu trai bà chứ. Mặc dù danh phận đó chưa được xác nhận.
Dạ Đình Sâm vươn ra hai ngón tay nâng cằm của cô gái ở trong lòng mình lên sau đó hôn nhẹ lên khóe môi của cô.
Bà cụ có chút ngạc nhiên há to miệng như thể đã chịu đả kích lớn.
"Dạ Đình Sâm!"
Thanh Nhược cùng Nghiêm Thanh Minh đồng thanh la lên.
Vẻ mặt hại nước hại dân lấy lại bình tĩnh, đứng dậy kéo chăn đắp lên người bà nội Nghiêm. "Đi ra ngoài."
Ý của hắn là không cần làm loại việc như vậy ở trước mặt bà cụ.
Bà nội Nghiêm ngược lại sốt ruột giữ lại tay của hắn còn chỉ vào hai người kia, "Cháu không quản sao, con bé là..."
"Thanh Nhược là vợ của tôi."
Không đợi bà nói xong lời thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên khắp phòng bệnh.
Lần này, lại càng làm cho bà cụ không cách nào tiếp nhận được.
"Bà à, đừng nghe anh ta nói bậy." Thanh Nhược giẫy giụa ở trong lòng ngực của y, thế là bị y chặn ngang eo bế lên rồi xoay người mang cô ra khỏi phòng bệnh.
Bà nội Nghiêm có vẻ sửng sốt, nhìn bóng dáng hai người, không nói nên lời.
Ở cách vách, người đàn ông đem người phụ nữ đặt lên giường.
"Anh đừng nói nhảm trước mặt người lớn!" Cô đẩy người đàn ông ra, cau mày.
"Em thực sự để ý tới Nghiêm Thanh Minh ư."
Dạ Đình