"Nếu Nhan Phương Sùng tôi nói dối, nếu tôi làm những điều có lỗi với vợ con, trời cao sẽ thấy được và tôi sẽ chết không được tử tế."
Chủ tịch Nhan bị mọi người vây quanh ở giữa, chậm rãi kể ra những gì đã xảy ra năm đó.
Vốn trong lòng ông kiêng kị nên không nhắc tới nhưng hiện tại lại ở trước mặt công chúng kể ra.
Nói về chuyện cũ chua xót năm đó, làm ông nhớ lại mình đã bắt đầu có lỗi với Mạc Mạt, có lỗi với Thanh Nhược như thế nào và càng cảm thấy rất có lỗi khi tự cho mình là rất trong sạch.
Mà tất cả mọi chuyện đều do đầu sỏ gây tội kia, chính là người đàn bà ngồi trước công ty nói hươu nói vượn.
Từ sớm ông nên biết, người đàn bà này có thể tự tiện xài hết tiền sinh hoạt phí của Thanh Nhược, bà ta thì làm gì còn biết xấu hổ?
Bị Thanh Nhược chặn miệng, giữ lấy cánh tay, bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tình thế xoay chuyển, phóng viên và khán giả quay lại hỏi Lý Phinh, họ trợn to đôi mắt ứ máu, đỏ bừng bừng.
Bọn họ xông lên không hỏi Lý Phinh được liền hỏi con gái bà ta là Thanh Nhược.
"Xin hỏi sự tình năm đó cô cũng biết được ít nhiều, vậy sự thật có giống như lời của chủ tịch Nhan không?"
"Phí sinh hoạt chủ tịch Nhan cung cấp cho cô thật sự đều bị mẹ cô lấy đi tiêu xài sao, không có cho cô một chút nào sao?"
Các phóng viên thích đào sâu hơn để tìm ra những chủ đề nóng hơn, trong khi đó khán giả liên tục lắc đầu kinh ngạc.
Hai ngày nay, bọn họ xem không ít vở kịch hay, nhưng không bằng hôm nay quá xuất sắc, làm người ta khó có thể tin nổi luôn.
Vẻ mặt của cô thản nhiên, khi đối mặt với ống kính cũng không bị hoảng hốt, "Ba của tôi, lời ba nói đều là sự thật, năm đó xảy ra chuyện gì, cứ để đương sự thừa nhận không phải càng có mức độ đáng tin sao?"
Cô tiến đến bên tai Lý Phinh, trầm giọng nói, "Hiện tại bà giải thích còn có thể vớt lại con đường sống."
Thứ duy nhất vớt lại được chỉ là hình tượng của nhà họ Nhan, mà Lý Phinh bà đã mất hết, không còn gì cả!
"Mày không phải con gái của tao, mày cút..."
Mắt thấy kế hoạch giả vờ đáng thương đòi tiên của mình sắp thành công thế mà nửa đường lại bị chính con gái ruột của mình cắn ngược một dố.
Bà ta nghiến răng, dùng sức đẩy Thanh Nhược ra rồi giống người điên lao ra khỏi đám người.
Nửa số người liền đuổi theo bà ta còn một nửa ở lại tại chỗ, chờ phỏng vấn đương sự.
Mặt trời cuối thu không còn gắt, nhưng hôm nay nó đặt biệt chói mắt, lờ mờ, nhìn không rõ.
Đầu Thanh Nhược choáng váng, rồi đột nhiên té xỉu