Người đàn bà duỗi tay ra kéo lấy cánh tay của Cảnh Vận và véo lấy. "Mày nói nhảm nhí nhiều rồi đấy, thật làm người ta khó chịu."
Bé con bị đau rơi nước mắt, nữ giáo viên thấy thế chỉ cau mày, không cản lại.
Vì cô ta ghét nhất những đứa trẻ dơ bẩn, càng ghét những đứa có vẻ ngoài xinh đẹp, làm cho người ta thích chúng. Cô ta không thể giải thích được lý do vì dù sao ghét chính là ghét thôi không cần lý do.
Nữ giáo viên chuẩn bị bấm số gọi, thì một người đàn ông cao lớn bước vào, dường như còn mang theo cả một mảng âm u.
Dạ Đình Sâm nắm lấy tay người đàn bà kia, dùng lực mạnh tới mức gần như bóp gãy xương cốt của cô ta.
"Á!" Người đàn bà kêu lên thảm thiết, tay còn lại muốn đánh vào người đàn ông nhưng lại bị đối phương đẩy ngã trên mặt đất.
Nữ giáo viên đang cầm điện thoại, ngạc nhiên há to miệng: "Anh là ai?"
"Tôi là phụ huynh của con bé." Y bế bé gái đang đứng lẻ loi ở một bên lên.
Cảnh Vận ghé vào lòng ngực của người đàn ông, hít hít cái mũi nhỏ vài cái rồi dùng sức lau sạch nước mắt.
"Phụ huynh? Nhưng anh cùng mẹ bé đều không phải là người nước ngoài.."
"Thì có liên quan gì tới cô?" Người đàn ông bình tĩnh, mỗi một câu nói ra đều giống như có băng.
Nữ giáo viên run lên một cái, sắc mặt liền khó coi, cô ta muốn nói rồi lại thôi.
Người đàn bà bị té lăn ra đất lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta định chỉ vào người đàn ông kia rồi chửi ầm lên, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt của người đó thì ngây ngẩn cả người: "Dạ, Dạ.."
Cô ta từng thấy người đàn ông này ở trên tivi, là người giàu số một tại Hạ Thành, thân phận tôn quý, quyền thế ngập trời.
Cô ta nên lấy làm may mắn hay là bất hạnh khi gặp được người này đây?
Người đàn ông cũng không để cho hai người phản ứng lại đã ôm cô bé rời đi nhanh.
"Không được, anh không thể mang nó đi!" Nữ giáo viên hoảng loạn đứng dậy, lại bị một người đàn ông khác ngăn lại.
Thạch Lộ mỉm cười: "Có chuyện gì có thể nói với tôi, tuy rằng cô nhất định sẽ bị đuổi việc, nhưng tôi sẽ để cho cô biết thế nào mới là nguyên tắc cơ bản đúng đắn nhất của một giáo viên trước khi cô rời đi."
Ý cười của anh ta không chạm tới đáy mắt khiến người ta không rét mà cảm thấy run.
Nữ giáo viên ngồi phịch xuống băng ghế, vẻ mặt ngây dại: "Anh nói gì.."
Dạ Đình Sâm ôm bé ngồi vào trong xe, nhìn tới chỗ đầu tóc khó coi của bé.
"Con không phải đứa trẻ hư." Cảnh Vận lấy tay che lại đầu tóc của mình, đôi mắt bị nước mắt gột rửa trở nên trong veo.