"Ngải Duy, anh xin lỗi." Mặt mày của Thụy Khắc trông rất nôn nóng, "Anh đưa thiên sứ nhỏ tới buồng vệ sinh, rồi đứng ở bên ngoài chờ một lúc, sau đó kêu bé thì không nghe thấy bé đáp lại, anh mới bảo một cô gái vào xem, người đó nói bên trong không có đứa bé gái nào cả."
Gương mặt anh ta đỏ bừng, bộ dạng không biết phải làm sao.
"Để em vào xem." Thanh Nhược trấn an anh ta, "Trước tiên đừng hoảng loạn."
Cô đi một vòng trong buồng vệ sinh, tới một bóng người cũng không thấy chứ đừng bảo có đứa nhỏ ở đây.
Xung quanh buồng vệ sinh đều kín, ngoại trừ cửa ra vào và ở độ cao ngang cổ có một ô cửa sổ nhỏ thì không còn đường nào có thể đi ra ngoài được.
Cô đi ra khỏi buồng vệ sinh, Thụy Khắc vội vàng xông tới, "Thế nào, có phát hiện gì không?"
"Bên trong không có ai cả." Cô nhíu mày, "Anh vẫn luôn quan sát chứ, không có thấy con bé đi ra sao?"
"Đúng vậy đó, rồi bây giờ phải làm sao đây?" Vẻ mặt của anh ta trông vô cùng tự trách.
"Đi tra camera giám sát."
Hai người cùng rời khỏi, đi được nửa đường thì Thanh Nhược lại nhận một cuộc gọi.
"Không cần tìm, con gái của cô đang ở trong tay của chúng tôi." Đối phương dùng giọng của máy móc nói, "Bây giờ cô tìm chỗ không người, rồi gọi điện thoại lại đây, đừng giở trò khôn lỏi, bằng không con gái nhỏ của cô sẽ mất mạng!"
Thanh Nhược cầm điện thoại, vẻ mặt cứng đờ.
"Em làm sao vậy, Ngải Duy?" Thụy Khắc lo lắng nhìn cô.
"Có tin tức rồi, bây giờ em phải đi tìm bé." Cô đi hướng ra khỏi khách sạn.
"Thật sao, để anh đi cùng với em."
Anh ta vừa đuổi kịp tới thì bị Thanh Nhược ngăn lại, "Một mình em đi là đủ rồi, anh không cần theo."
Cô cau chặt mày, ngăn cản hành động của Thụy Khắc rồi chạy vội vàng rời đi.
Ở bên ngoài khách sạn, cô tìm một góc không có ai, rồi gọi điện thoại lại.
Trong điện thoại lập tức truyền tới tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa nhỏ, miệng bé không ngừng kêu, "Dì nhỏ."
Thanh Nhược nắm chặt nắm tay, vẻ mặt đã lạnh lùng đi hẳn.
Giọng nói máy móc lần thứ hai lại vang lên, "Nghe một chút đi, nghe con gái của cô khóc có đủ thảm thiết chưa?"
"Các người muốn làm gì?" Giọng của cô thật bình tĩnh, mặt lạnh, "Các người muốn thế nào mới đồng ý thả con bé?"
"Việc này đối với cô khẳng định không khó." Giọng máy móc kia lại cười lạnh một tiếng, "Tôi muốn cô trộm một tờ khế đất tới đổi lấy con gái cô."
"Khế đất ở đâu?"
"Cái này thì tự cô đi tìm, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô đôi chút, khế đất đang nằm ở trong tay của Dạ Đình Sâm."
"Dạ Đình Sâm, các người có biết anh ta là ai không, làm sao tôi có thể trộm đồ