Thanh Nhược không nói gì, từ đầu tới cuối cô vẫn giữ im lặng, khi đi ra văn phòng mới nhẹ nhàng tránh tay của người đàn ông đi.
"Anh đi trước đi, tôi còn có chuyện phải làm."
Cô cúi đầu xuống, giọng nói có chút nghẹn, không đợi người đàn ông phản ứng lại thì cô đã quay đầu, sải bước đi nhanh.
Dạ Đình Sâm đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô, còn trong mắt là một mảnh đen sâu thẳm.
Bên cạnh xuất hiện tiếng cười giễu cợt của người phụ nữ, cô ta dẫm trên đôi giày cao gót đi tới, "Đình Sâm, ba của em mời anh đi ăn cơm, anh đi nhé."
Thanh Nhược chạy đến WC, hất một ít nước lạnh lên mặt.
Trái tim của cô đập nhanh thật bất thường, mặt mày ửng đỏ, còn máu trong người như chảy ngược vậy.
Cô đặt túi xách lên trên bồn rửa mặt, đi từng bước một đến một gian phòng bên trong rồi đóng cửa lại.
Khổ sở, xúc động tự trách,... vô số cảm xúc tràn ngập trong lòng cô, đổ đến bên miệng cũng chẳng thể nói ra.
Sau một hồi im lặng, cô mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Nhan Chỉ Yên đang đứng ở bên cạnh bệ rửa mặt.
"Chị." Rõ ràng là ả có hơi sửng sốt một chút khi chạm mặt cô, "Thật là trùng hợp."
"Ừ." Thanh Nhược đáp rồi cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
Nếu không phải vì thời gian gấp gáp, cô sẽ ở lại đây yêu cầu một lời giải thích của ả về việc ả xúi giục mẹ của ả hạ độc cô.
Khi cô bước đến cửa WC, thì người phụ nữ phía sau bất ngờ gọi cô lại.
"Chắc chị cũng biết, gần đây công ty có mua một khế đất từ trong tay của thị trưởng Kha." Nhan Chỉ Yên đứng ở phía sau cô, trong mắt xẹt qua tia sáng không rõ ràng, "Nếu chị là gián điệp thương mại, đi trộm đồ của Dạ Đình Sâm, em thiết nghĩ, đó chắc là việc không dễ dàng như trở bàn tay đâu."
Ả nhếch đôi môi đỏ mọng lên cười nhẹ, "Thế nào, hay là chúng ta hợp tác đi."
Ý của cô ta không rõ ràng, mang theo lời nói ám chỉ điều gì đó, tuy vậy Thanh Nhược cũng chỉ nắm chặt tay lại.
"Tôi không có hứng thú." Cô nghiến răng, bỏ đi mà không dừng lại, mới vừa đi ra ngoài đã đụng phải trợ lý Lý.
Vẻ mặt của trợ lý Lý rất bình tĩnh, nhìn không ra anh ta có nghe chuyện các cô vừa nói chưa, anh ta chỉ nhàn nhạt chào hỏi một tiếng, "Chào cô Ngải Duy." Lời nói cũng không nhanh không chậm.
"Ngài Abbott tặng khế đất cho chủ tịch là thật chất mà vì anh ta muốn lấy lại công ty bị chủ tịch thu mua, cho nên, ngài đã rõ chứ, hai bản khế đất này, bất kì là cái nào thì đều có giá trị khó đo lường."
"Ngài nghĩ muốn cái gì thì nó cho chủ tịch nghe, tôi chỉ hy vọng ngài ấy không bị hại."
Có lẽ cô không rõ địa vị của chính mình ở