Nửa tháng sau, Dạ Đình Sâm cùng Nhan Chỉ Yên cử hành lễ đính hôn tại tòa cao ốc lớn Sangrila, cả toàn thành phố đều ăn mừng.
Nhan Thanh Nhược vì sao lại có thể kiên trì tới tận bây giờ, câu trả lời chính là cô yêu Dạ Đình Sâm, hèn mọn mà yêu, yêu đến thấu xương, yêu đến không đành lòng nhìn y có một chút tổn thương nào.
Y có thể không cần mình, nhưng người phụ nữ ác độc Nhan Chỉ Yên kia căn bản không xứng với y.
Buổi lễ ngày hôm đó, Nhan Thanh Nhược ăn mặc đơn giản, từ cửa sau lẻn vào hội trường.
Cô giống như người điên không khống chế được con người mình, cứ mặc kệ chính mình mà làm theo con tim.
Buổi lễ còn chưa bắt đầu, Nhan Chỉ Yên đang ở trong phòng nghỉ tại lầu 5 của cao ốc đợi lên sân khấu.
Toàn bộ lầu 5 đều bị bao chỉ vì phục vụ một cô dâu tương lai.
Trên hành lang yên tĩnh, Nhan Thanh Nhược đi tới cửa phòng, cánh cửa màu đỏ thẫm không được khóa chặt chẽ, để lộ ra một khe hở, từ khe hở truyền ra tiếng nói nhỏ của Nhan Chỉ Yên.
"Tôi vốn không thích Dạ Đình Sâm, sau khi kết hôn với hắn tôi sẽ từ từ hạ độc hắn, về sau toàn bộ gia sản của Dạ gia đều là của tôi, hahaha."
Trong đầu Nhan Thanh Nhược như có một cây cung bị kéo căng dây, cô vừa nghe được gì đây?
Cô biết Nhan Chỉ Yên thủ đoạn độc ác, lại không ngờ tới ả chỉ là giả yêu, còn muốn giết chết Dạ Đình Sâm?!
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Thang máy sau lưng hình như có người đi ra, Nhan Thanh Nhược nghe thấy tiếng động vội vàng rời đi.
Cuộc đính hôn này từ đầu tới cuối đều là âm mưu, cô muốn ngăn cản nó lại, muốn nói cho Dạ Đình Sâm biết.
Mười giờ sáng, buổi lễ đính hôn liền cử hành đúng giờ.
Chú rể và cô dâu tương lai đang đứng ở trung tâm khán đài, người đàn ông mặc một bộ vest đen, người phụ nữ mặc một thân lễ phục màu hồng nhạt, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, ánh đèn chiếu lên đỉnh đầu của hai người, trông như một cặp xứng đôi vừa lứa.
Khách khứa ngồi đầy chỗ, trên mặt mỗi người đều là nụ cười chúc phúc.
Chỉ là đính hôn thôi mà đã chấn động toàn thành phố, ngược lại lúc cô đăng ký kết hôn với Dạ Đình Sâm lại chẳng có một người biết đến.
Nhan Thanh Nhược tránh ở một góc, nhìn người chủ trì nịnh nọt nói lời chúc mừng.
Mỗi người ở đây đều thiệt tình vui vẻ, chỉ có cô, như một con chuột già trốn chui trốn nhủi không thể gặp ánh mặt trời, từ từ mà phân hủy ở một góc dơ bẩn nào đó.
Tình cảm của con người như biển rộng bát ngát, cô luôn cho rằng mình mệt mỏi và cả người không còn sức nữa, sự đau lòng và hận ý vẫn có