"Chị, chị..." Nhan Chỉ Yên dùng lực đủ mạnh, còn Nhan Thanh Nhược căn bản không dùng sức, chỉ đơn thuần muốn rút cánh tay ra, lại không ngờ ả lại thuận thế lảo đảo ngã khỏi giường.
Vừa rồi khi Nhan Chỉ Yên nhắc tới đứa nhỏ, đã đụng trúng vào điểm đau của Dạ Đình Sâm, nên lúc Nhan Chỉ Yên té xuống đất liền khiến y bùng nổ ngay, y ngoái đầu trừng mắt với Nhan Thanh Nhược, ánh mắt giống như con dao nhỏ, lại lần nữa đâm vào trái tim lạnh giá của cô.
"Nhan Thanh Nhược, cô có phải không muốn sống nữa không?" Dạ Đình Sâm một phen nắm lấy cổ Nhan Thanh Nhược, lửa giận bùng lên trong mắt y, như thể nó sẽ đem cô thiêu đốt đi.
"Dạ Đình Sâm, anh có phải bị ngốc hay không? Là nó... nó vẫn luôn nói dối.." Nhan Thanh Nhược cau chặt đôi mày xinh đẹp, mặc cho người đàn ông bóp cổ mình cũng không giãy dụa, ánh mắt giống như ngọn lửa, gắt gao nhìn chằm chằm người trên mặt sàn kia.
"Sâm, đau quá... bụng em đau quá."
Nhan Chỉ Yên nằm trên sàn ngước mắt lên vừa vặn chạm vào ánh mắt của cô, vào lúc cô định nói ra sự thật, thì khuôn mặt tươi cười của ả hơi đanh lại, ngay sau đó ả chợt thay đổi sắt mặt trở nên vô cùng thống khổ.
Dạ Đình Sâm nghiến răng nới lỏng cổ cô ra, xoay người nhanh chóng ôm Nhan Chỉ Yên lên.
"Nếu Yên Nhi có chuyện gì thì tôi sẽ lấy mạng của cô bồi cùng!"
Cánh cửa phòng "lạch cạch" một tiếng do bị y đá văng ra, sợi dây trong nội tâm vốn căng chặt của cô bỗng đứt lìa, trái tim cũng theo đó mà co thắt đau đớn từng đợt...
Tại khoa phụ sản của bệnh viện Thánh Tỉnh, Nhan Thanh Nhược nắm chặt bản siêu âm màu trên tay, bước chân phù phiếm đi vào, bụng dưới truyền tới cơn đau giống như bị kim châm, có lẽ bởi vì cô đi nhiều nên cơn đau không hề giảm đi, ngược lại còn kèm theo một trận buồn nôn.
Mặt tường lạnh băng như sao lạnh bằng người của cô, Nhan Thanh Nhược chống tường đi hai bước rồi ngừng lại, ngước mắt lên nhìn phòng mạch của bác sĩ cách đó không xa.
"Thanh Nhược?" Cảnh Trường Bách xuống lầu lấy báo cáo xét nghiệm, vừa vặn đụng phải Nhan Thanh Nhược sắp ngất xỉu ở đầu cầu thang, không chút suy nghĩ anh chạy tới đỡ lấy cô.
"Em làm sao vậy?"
Trên mặt Nhan Thanh Nhược không còn chút máu nào, môi cũng trắng bệch, trước mắt tối sầm suýt chút nữa ngã xuống rồi, nhưng đột nhiên được người nào đó đỡ lấy, phải mất