Editor: Trịnh Tô Nguyệt
"Hai năm trước, tôi có cứu một cô gái tên Nhan Chỉ Yên. Cô ta nói mình nhất định phải sống sót, bởi vì cô ta còn có oan khuất."
Cô gái đó lúc ấy quần áo rách rưới, người ngợm thì bẩn thỉu. Nếu không phải lúc đó cô ta nhắc tên Dạ Đình Sâm, thì Nghiêm Thanh Minh anh hắn chẳng thèm cứu cô ta.
Nghiêm Thanh Minh dứt lời liền không hề nói chuyện, chỉ chuyên tâm uống tiếp ly trà của mình.
Thật ra đó cũng không phải là ly trà gì cả, nó thật ra là ly nước sôi để nguội mà thôi. Mà nước sôi để nguội cũng không có gì quá ngon để thưởng thức cả, chỉ vì Nghiêm Thanh Minh muốn ở lại thêm lúc nữa nên mới uống lâu như vậy.
Qua hồi lâu, Thanh Nhược cũng không nhịn được tò mò hỏi:
"Vậy cô ấy có cái oan khuất gì sao?"
Thanh Nhược đáp lời ở giữa Nghiêm Thanh Minh lòng kẻ dưới này, hắn câu môi cười khẽ, không chút để ý nói:
"Cô ta nói bản thân mình bị người ta cầm tù, lại nhận hết các loại tra tấn. Sau đó cô ta thật vất vả mới chạy ra được, chính là vì cô ta muốn báo thù. Nhan Chỉ Yên nói mình còn có một người chị gái, muốn phẫu thuật thành dáng vẻ của chị gái. Vậy, cô có muốn biết, chị gái của cô ta tên gì không?"
Loading...
Nhan Thanh Nhược nhíu nhíu mày. Chuyện xưa mà Nghiêm Thanh Minh vừa kể rất tàn nhẫn, vậy mà khi nghe, cô không biết tại sao nó lại làm trong lòng cô hoảng loạn như vậy.
Thanh Nhược cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi:
"Chị gái của cô ấy, tên là gì thế?"
"Gọi là gì, em mới là người rõ ràng nhất."
Nghiêm Thanh Minh "Ha ha" cười lớn, rồi anh ta khom lưng, gắt gao nhìn vào mắt Thanh Nhược.
"Em biết cô ấy tên là gì không? Là Ngải Duy đó."
Hai chữ "Ngải Duy" này, vô cùng dễ nghe, lại như thật như giả. Giống như nó không phải là tên của cô gái kia, mà là ám chỉ một cái gì đấy.
Trong đầu Nhan Thanh Nhược giống như hiện ra tia chớp, hung hăng đánh đầu của cô, làm cho cô đau đến mức mặt mày nhăn nhó, hai tay ôm lấy đầu.
"Tốt, tốt, câu chuyện này là tôi nghĩ ra, nhân vật cũng đều là giả hết. Cô thật sự không cần chính mình tưởng tượng ra đâu.
Nghiêm Thanh Minh đặt cái ly xuống, đứng dậy:
"Tôi nên đi rồi. Mấy ngày nay anh ở đối diện, nếu cô gặp chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi nhé."
Vốn dĩ chỉ là đến thăm bà nội, buổi chiều liền đi. Nhưng mà thấy vị hàng xóm thú vị như vậy, nên hẳn là phải thay đổi ý định rồi.
Cô gái mảnh mai vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở cửa, mà Nghiêm Thanh Minh cũng không đợi cô tiễn, tự mình rời đi. Lúc anh ta