Gần một giờ sau, Thanh Nhược lạnh lùng dẫn Cảnh Vận khoan thai trở về.
Tiếng khóa cửa vang lên "răng rắc" một tiếng, đặc biệt là trong căn phòng yên tĩnh này.
Dạ Đình Sâm dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, tầm mắt của Thanh Nhược chạm vào thân thể y, trong lòng có hơi run lên.
Người đẹp thực dễ dàng được tha thứ khi mắc lỗi nha, Thanh Nhược hạ mí mắt xuống, cố gắng nhìn vào khuôn mặt anh ta nhiều nhất có thể.
Bánh bao và sữa đậu nành đã hơi nguội được đặt lên bàn, Thanh Nhược lấy bát nhỏ và đũa xếp từng thứ một ra xong.
Bé Cảnh Vận không hề biết dòng điện ngầm mãnh liệt giữa hai người lớn kia, thấy dì nhỏ đưa bánh bao, bé liền cầm lấy rồi há to miệng ra cắn.
Thanh Nhược phân chia xong bữa sáng, mới nhìn người đàn ông đối diện, giọng hơi Khàn Khàn nói, "Ăn cơm thôi."
Người đàn ông mở to mắt lên nhìn về hướng của cô, "Chuyện gì vậy?"
Giọng nói của y trầm và cứng, mang theo sự ngạc nhiên, làm cho lòng Thanh Nhược kinh ngạc và cảm thán trước sự nhạy bén của y.
"Không có chuyện gì cả." Thanh Nhược nắm chặt đũa trong tay, nhẹ giọng nói, "Anh ăn xong rồi rời đi đi, anh ở chỗ này, chúng tôi rất bất tiện."
Trước khi cô ra khỏi nhà không phải loại cảm xúc này.
Mặc dù đã bị anh bắt lấy cổ tay có chút hoảng sợ nhưng sớm đã bình tĩnh lại ngay sau đó rồi.
Dạ Đình Sâm cau mày, môi mỏng mím lại có chút bất mãn.
"Mắt tôi không nhìn thấy được, khi nào nó tốt lên tôi ắt sẽ tự động rời đi."
"Vậy anh tới bệnh viện đi." Thanh Nhược ương ngạnh nhìn y, "Không đi bệnh viện thì mắt anh làm sao khỏe lên được, có phải anh không muốn đi hay không?"
Giọng của cô lạnh lùng và rõ ràng còn mang theo sự phẫn nộ, còn Dạ Đình Sâm cảm thấy đây là lần đầu tiên y bị làm nhục như thế.
Đây là ý mình ăn vạ không chịu đi? Da mặt dày quá ư?
Cô gái này còn đang dùng giọng nói của Thanh Nhược để chế giễu y.
Dạ Đình Sâm nắm chặt tay lại thành quyền, kìm lại lửa giận đang sinh sôi trong lòng, "Tôi không nhìn thấy được, cô có thể đút cho tôi ăn không."
"Tôi kêu anh rời đi!"
Cô gái gục xuống hét to lên, nó dọa bé con ở bên cạnh làm rơi cái bánh bao xuống bàn luôn.
Cảnh Vận trợn tròn hai mắt nhìn dì nhỏ.
Đầu ngón tay của Dạ Đình Sâm đâm thật sâu vào lòng bàn tay, vẫn không nhúc nhích.
Không khí yên tĩnh đến ngột ngạt, có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của người phụ nữ.
Cô ấy ra ngoài chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, không thì làm sao cảm xúc của cô ấy lại trở nên nhạy cảm và mong manh như thế được?
Y luôn luôn coi thường cảm xúc của người khác, cho dù đó có là một bà cụ thì y cũng sẽ giữ bộ dạng lạnh lùng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên y đè nén cơn giận cũng không tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng kia.
"Tôi sẽ rời đi." Dạ Đình Sâm hạ thấp giọng nói, mang theo một