Rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại tuyệt vọng tới nổi muốn tự sát chứ?
Nếu Dạ Đình Sâm thật sự là kẻ thù của cô, thì đó có phải là do y ép bức cô chăng?
Cả người Thanh Nhược không còn sức ngồi bệch xuống hành lang, cho tới khi có tiếng hoảng sợ của một cô bé truyền đến, "Ma mi, mẹ đang ở nơi nào? Ma mi!"
Thanh Nhược giật mình, lau vội nước mắt, "Vận nhi, ma mi đang ở chỗ này!"
Cô bé phản ứng lại vội vàng chạy tới và bổ nhào vào trong lòng cô, "Ma mi, chú ấy kêu con đi tìm mẹ.."
"Chú?"
"Dạ, chính là cái chú đang ở trong nhà đó."
Chú ấy vừa rồi còn hỏi tên bé và ba bé là gì nữa.
Y cố tình dịu dàng xuống làm cho đứa nhỏ cũng không chịu nổi.
Bé Cảnh Vận do dự một hỏi lâu mới đáp lời chú ấy, "Con gọi là Sweet, ba ba gọi là Ethan."
Tuy rằng đây là tên tiếng Anh nhưng đây lại là tin tức mà bé tiết lộ nhiều nhất từ trước tới nay.
Vì lúc trước bé đã hứa với dì nhỏ không được nói ra thân phận của mình với bất kì ai.
Mà bé vì thấy chú này quá đẹp trai nên mới nói cho chú ấy biết.. () bé ơi, trai đẹp là thuốc độc)
Thanh Nhược bế bé Cảnh Vận lên, "Chú ấy làm sao vậy?"
"Không có, là chú với con đợi ma mi quay lại nhưng mà chờ lâu quá mà vẫn không thấy ma mi quay lại."
"Ừm, mẹ ra ngoài gặp bạn tốt và nói vài câu thôi."
Thanh Nhược kéo ra cửa hành lang, chuẩn bị dùng thang máy đi lên. (Ra nhanh và sớm nhất tại dembuon)
Tờ giấy nhỏ bị nước mắt ướt nhẹp vẫn nằm lẳng lặng tại chỗ, chữ viết đã nhòe, cho dù lấy về cũng không còn tác dụng.
Mở cửa phòng ra, thấy Dạ Đình Sâm đang đứng ở trong phòng khách, y dùng con ngươi không hồn nhìn qua, "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?"
Thanh Nhược buông bé Cảnh Vận xuống, dưới đáy lòng hít một hơi thật sau, tùy tiện trả lời y, "Không có gì."
Cô không muốn giải thích cũng không muốn nói nhiều thêm một câu nào nữa.
Nhưng tiếng nói nghẹn ngào của cô so với lúc đi mua đồ ăn sáng về lại càng nghiêm trọng.
Âm thanh nghẹn ngào, thở không thông, giống như vừa mới thở dốc vì khóc dữ dội lắm.
Dạ Đình Sâm lắng nghe âm thanh còn ánh mắt đổi theo hướng cô di chuyển.
Thanh Nhược không quan tâm y, cố tình phớt lờ tầm mắt theo dõi của y, cô bước tới cạnh bàn và bắt đầu dọn dẹp bát đũa.
Một giây trước khi cô bước chân vào trong bếp, cô siết chặt bát đũa trong tay và nói một cách bình tĩnh, "Ăn cơm trưa rồi hãy đi."