Tiếng cười trầm thấp của cô khiến người hai mắt đẫm lệ mông lung là Nhan Chỉ Yên phải bất ngờ, ngay cả Dạ Đình Sâm cũng bị ngẩn người.
Vì sao chớp nhoáng ấy y lại cảm thấy đau lòng chứ?
Trong tim như bị cái gì đó nhéo vào, một trận đau kéo tới.
"Sao cô lại cười?"
Hắn thấp giọng che dấu một giây hoảng loạn.
"Tôi cười nhạo tôi quá ngu ngốc, đang sống rất tốt mà lại lựa chọn đuổi theo anh..."
"Tôi đồng ý rời khỏi ngôi nhà này, thả tôi đi đi, tôi... chúc phúc cho hai người."
Nhan Thanh Nhược ngửa đầu nhìn lên, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, đáy mắt là sự chua xót, mũi cũng ê ẩm.
Tưởng rằng những lời này nói ra rất khó nhưng không ngờ khi nói ra lại đơn giản như thế.
"Cô nói cái gì?"
Dạ Đình Sâm khó chịu nhăn mày, lạnh giọng hỏi lại.
"Cô dựa vào đứa con trong bụng lừa ông nội, nghĩ trăm phương ngàn kế gả vào Dạ gia, Dạ gia là chỗ nào mà cô muốn vào thì vào muốn đi thì đi? Nhan Thanh Nhược cô, không đủ tư cách để lựa chọn!"
Trong giọng nói của Dạ Đình Sâm chứa sự tức giận, nếu không phải có Nhan Chỉ Yên ở đây, y sớm đã vọt tới nắm lấy cổ áo của cô rồi.
"Đình Sâm, anh đừng trách chị ấy, là em nên rời khỏi, thân thể em không thể chống chọi được bao lâu nữa, chị ấy mới là người nên ở bên anh cả đời."
Nhan Chỉ Yên thấy không ổn, vội vàng dựa trên đầu vai y nói, ngay lập tức kéo lực chú ý đến trên người ả.
Dạ Đình Sâm muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lo cho cơ thể của Nhan Chỉ Yên, nên y chỉ thờ ơ ném cho Nhan Thanh Nhược một ánh mắt, liền bế ả rời khỏi nơi này.
Ả híp nửa mắt, sắc mặt ghé trên vai của ả lập tức biến đổi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở và nói bằng khẩu hình gì đó:
"Chị, chị cùng con của chị, chết chắc rồi."
Khóe môi của ả chậm rãi gợi lên một nụ cười nham hiểm.
Đại khái là do Nhan Chỉ Yên không yên tâm, thời gian Nhan Thanh Nhược bị nhốt ở Dạ gia, ả cũng lập tức chuyển tới đây, để ở nhà cùng nên tạm bỏ công tác gần đây.
Trong