Một lát sau, Tô Anh Thư đứng trước cửa của một căn biệt thự xa hoa hơn căn biệt thự của nhà họ Tô rất nhiều lần, đây cũng chính là ngôi nhà trên danh nghĩa của cô trong suốt hai năm qua.
Đẩy cửa bước vào bên trong phòng khách, cô nhìn thấy dì Trần đang ngồi trên sofa đợi cô.
Dì Trần là người giúp việc lâu năm của Chu gia, bà chăm sóc Chu Hứa Văn kể từ khi anh còn là một đứa trẻ.
Sau khi cô cùng anh kết hôn rồi dọn ra ở riêng thì bà cũng chuyển tới đây để tiện chăm sóc cho hai bọn cô.
Dì Trần thấy cô đã trở về, lập tức đứng dậy đi tới hỏi thăm: “Cô chủ, cô về rồi.
Có cần tôi hâm lại thức ăn không?”
Ngày trước, cô vẫn luôn cô độc một mình nên sớm đã quen với việc lang thang ở ngoài đường cho tới tận khuya mới về nhà.
Hai năm nay sau kết hôn cùng với Chu Hứa Văn, sắm vai một người con vợ hiền, dâu thảo thì cô bắt đầu sửa được thói quen xấu này mặc dù anh cũng hiếm khi xuất hiện ở nhà.
Tuy nhiên, hôm nay vì kích động quá lại quên mất bản thân đã kết hôn, phải về nhà sớm nên chả trách giờ này dì Trần vẫn còn thức đợi cô.
“Dì Trần đi nghỉ sớm đi, cháu vừa ăn ở ngoài rồi.
Sau này nếu cháu còn về muộn thì dì không cần đợi cháu đâu.” Tô Anh Thư không đợi dì Trần trả lời đã đi nhanh về hướng phòng ngủ.
Hôm nay là một ngày dài, cô không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu cảm xúc tồi tệ.
Nhiều năm như vậy, cô nên sớm hiểu rõ trong nhà họ Tô không có chỗ dành cho mình mới đúng.
Đêm khuya, Tô Anh Thư đang chìm trong giấc ngủ say thì mơ mơ màng màng cảm nhận được có ai đó vừa nằm xuống bên cạnh khiến mình.
Trong nháy mắt, toàn thân cô toát mồ hôi, sợ hãi mở mắt tỉnh dậy.
- Ai…
Lời còn chưa kịp nói ra đã vội thu lại, người đang nằm đối diện với cô là một người đàn ông.
Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, mặc dù không nhìn rõ gương mặt của người kia nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là người chồng đã kết hôn với cô hơn hai năm qua, Chu Hứa Văn.
Không ngờ hôm nay Chu tổng lại đại giá quang lâm trở về nhà.
Tô Anh Thư thầm tính trong đầu, có lẽ đã vài tháng rồi chưa gặp người đàn ông này, suýt nữa thì cô quên mất hình dáng của chồng mình.
Nhưng đơn đề nghị ly hôn, cô vẫn nhận đầy đủ không thiếu một bản nào.
Sở thích của anh cũng thật biến thái đi?
Tuy nhiên, bọn họ kết hôn hơn hai năm, số lần chung giường cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bỗng nhiên hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở nhà, đã vậy lại còn nằm bên cạnh cô khiến Tô Anh Thư có chút lo lắng, khẩn trương.
Cô vội vàng ngồi dậy, chỉnh trang lại váy ngủ cho ngay ngắn, giọng điệu nhẹ nhàng của một người vợ hiền:
- Anh trở về lúc nào vậy?
Trái lại, Chu Hứa Văn chẳng buồn trả lời câu hỏi cô, thậm chí còn thèm liếc mắt nhìn Tô Anh Thư lấy một cái.
Trong lúc cô còn đang suy đoán xem là tên này định làm gì thì anh đã nhanh chóng cởi bỏ váy ngủ trên người Tô Anh Thư, sau đó xoay người đè cô xuống dưới thân.
Hơi thở của hai người nhanh chóng trở nên gấp gáp, nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao khiến cô cảm thấy hoảng sợ.
Tên điên này lại phát khùng gì vậy? Gần đây cô đâu có chọc giận anh.
Theo bản năng cô bắt đầu chống cự, nỗ lực đẩy Chu Hứa Văn ra.
- Anh sao vậy? Có cần em kêu dì Trần gọi bác sĩ không?
Tuy nhiên, sức lực giữa nam và nữ vốn có chênh lệch mà anh còn chăm chỉ tập luyện thể dục nên vài ba chiêu mèo cào của Tô Anh Thư hoàn toàn chỉ giống như gãi ngứa cho Chu Hứa Văn.
Anh cười nhạo cô một tiếng, sau đó cầm lấy hai tay của cô cố định trên đỉnh đầu.
Như một bậc đế vương ở trên cao nhìn xuống với một giọng điệu đầy khinh bỉ, từng chữ mà anh nói ra như giấm đạp nên lòng tự tôn của cô:
- Đừng giả vờ thanh cao nữa, cả nhà cô đều cùng một loại người, bám riết nhà họ Chu không tha như đỉa hút máu.
Không phải chính cô kêu ông già gọi cho cha mẹ tôi mách chuyện tôi không thường xuyên trở về nhà sao?
Con mẹ nó, Đỗ Mỹ Kiều!
Người đàn bà điên này, hôm nào đó cô nhất định phải cho bà ta một bài học nếu không bà ta lại tưởng cô hiền dễ bắt nạt.
Nuốt cục tức này xuống, Tô Anh Thư bình tĩnh điều chỉnh tâm trạng, ánh