Rạng sáng hôm sau, như thường ngày Tô Anh Thư sau khi ăn sáng xong, liền thay đồ đến công ty.
Bình thường cô và Chu Hứa Văn hẹn nhau cùng tới nhà cha mẹ chồng đều sẽ dựa theo lịch trình làm việc của anh để sắp xếp.
Do đó, buổi chiều trước khi tan lam cô đã nhận được điện thoại của thư ký riêng Chu HứaVăn gọi tới.
- Phu nhân, buổi chiều nay công ty có cuộc họp khẩn cấp nên Chu tổng kêu tôi báo với cô là lùi lịch hẹn đến sáu giờ.
- À được, cảm ơn cậu.
Tô Anh Thư cúp máy, mấy năm nay cô nghe được giọng thư ký riêng của Chu Hứa Văn còn nhiều hơn số lần gặp chồng mình.
Đúng là sếp lớn, một chuyện cỏn con như vậy cũng không thể đích thân nói với cô.
Xem ra, tối qua anh chắc chắn là bị ấm đầu nên mới gọi cho cô!
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã chỉ qua năm giờ, Tô Anh Thư gập máy tính lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bắt xe tới trung tâm thương mại để chuẩn bị ít quà cho cha mẹ chồng.
Tầm sáu giờ kém, cô xách theo túi to túi nhỏ đứng đợi ở con đường đi vào khu biệt thự nhà họ Chu, chờ Chu Hứa Văn xuất hiện.
Đối với Chu Hứa Văn, thời gian của anh là vàng là vàng nên anh sẽ không bao giờ đến sớm cũng không có khái niệm tới muộn.
Cô nhìn đồng hồ vừa chỉ đúng sáu giờ, một chiếc xe ô tô màu đen từ đâu xuất hiện trước mặt cô.
Một tay anh đặt trên vô lăng, tay còn lại bấm nút hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn cô đang chật vật với đống đồ trong tay khẽ nhíu mày:
- Lần sau cô không cần chuẩn bị nhiều đồ vậy đâu, cha mẹ cũng không dùng hết.
Hiếm khi thấy Chu Hứa Văn chủ động bắt chuyện với mình, khiến Tô Anh Thư có hơi kinh ngạc mất mấy giây sau đó liền “Dạ” một tiếng rồi mở cốp cất đồ vào bên trong.
Tiếp xúc với đại ma đầu trong giới tài chính, Tô Anh Thư thật sự có chút lo lắng, cô e ngại mở cửa xe, cúi người ngồi vào ghế phụ.
Bình thường Chu Hứa Văn không thích bất kì ai ngồi ghế phụ khi anh lái xe nhưng chỉ cần đến gặp cha mẹ chồng thì anh đều miễn cưỡng cho cô ngồi vào.
Người khác ra sao cô không biết, riêng Tô Anh Thư được hưởng phúc phần này lúc nào cũng trong tâm thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cầu sớm được xuống xe.
Cô còn yêu đời lắm!
Đợi cô thắt dây an toàn xong, Chu Hứa Văn chậm rãi khởi động xe đi về hướng biệt thự của nhà họ Chu.
Tuy quãng đường đi khá ngắn nhưng vì sợ hãi gương lạnh như tiền của anh nên Tô Anh Thư chỉ biết nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh dần lướt qua.
Giống như cô và anh cũng thường xuyên lướt qua nhau vậy.
Mà cũng thật buồn cười, là vợ chồng hai năm nhưng số lần họ nói chuyện còn chẳng bằng người dưng.
Chu Hứa Văn trước giờ đối với cô vợ trên danh nghĩa này luôn nóng lạnh không rõ.
Trải qua hai năm kết hôn, dù anh có xuất hiện với những tin tức xấu như thế nào trên các mặt báo, cô cũng không quan tâm, thậm chí còn thay anh nói giúp với cha mẹ.
Trong ấn tượng của anh, Tô Anh Thư là một người vợ ngoan ngoãn nghe lời, cô không có bất cứ một yêu cầu, đòi hỏi quá đáng nào.
Trước mặt cha mẹ cùng đối tác luôn phối hợp diễn kịch nhịp nhàng cùng anh.
Ngay cả nghĩa vụ của một người vợ, cô cũng thực hiện rất tốt, vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của một kiều thê nhà giàu.
Nếu không có vụ tai nạn kia xảy ra, anh thật sự không có chán ghét cô cùng Tô gia đến vậy, bởi vì cô xứng đáng với vị trí phu nhân nhà họ Chu hơn bất cứ ai.
Nghĩ tới đây, trái tim của Chu Hứa Văn bỗng nhói lên, nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn chưa thể nào quên được hình bóng của Hạ Tố Ninh.
Sự chán ghét với Tô Anh Thư vừa biến mất chưa bao lâu liền bừng bừng xuất hiện trong đôi mắt anh.
Cảm giác được nhiệt độ trong xe càng lúc càng giảm khiến Tô Anh Thư lạnh sống lưng.
Cái tên Chu Hứa Văn này mỗi lúc một kiểu, tâm trạng thay đổi thất thường như thời tiết, không ai theo kịp.
Không khí căng thẳng trong xe cứ kéo dài mãi cho tới khi chiếc xe dừng ở trước cửa lớn của Chu Gia, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng được giải thoát.
Chu Hứa Văn liếc cô một cái, không nói không rằng bước xuống trước, vô cùng ga lăng mở cửa xe cho cô.
Màn kịch ân ái của hai vợ chồng hờ nhà cô chính thức bắt đầu.
Tô Anh Thư nhanh chóng nhập vai, cô nở một nụ cười ngọt ngào với anh, tháo dây an toàn bước xuống xe, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ