Lúc ra Tô Anh Thư cùng Chu Hứa Văn ra khỏi bệnh viện, sắc trời cũng đã chuyển màu, màn đêm bao phủ thành phố Z.
Trên xe, Chu Hứa Văn tập trung lái xe còn Tô Anh Thư thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, thành phố Z về đêm rất phồn hoa, nơi này là một trung những trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước.
Nhưng hôm nay cô nào còn tâm trạng thưởng thức nó, lúc này lòng cô rối như tơ vò.
Rốt cuộc thì là kẻ nào đang muốn hãm hại Tô gia?
Chu Hứa Văn dừng đen đỏ, theo phản xạ quay qua nhìn Tô Anh Thư, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói:
- Giang Văn đang đi điều tra rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.
Cô không cần phải suy nghĩ nhiều quá.
Tô Anh Thư thoáng giật mình, sau đó cười trừ:
- Anh không thấy những chuyện xảy ra gần đây quá trùng hợp sao? Dường như tất cả đã được sắp xếp từ trước.
Chu Hứa Văn lẳng lặng nhìn cô, cho tới khi đèn chuẩn bị sang màu xanh mới nói:
- Kế hoạch dù có tỉ mỉ đến mức nào cũng có khe hở.
Yên tâm, có tôi ở đây không ai động được vào một ngón tay của em đâu.
Vừa dứt lời xe cũng nổ máy, Chu Hứa Văn rất chăm chú lái xe, song có lẽ anh vẫn nhận ra ánh nhìn chăm chú của Tô Anh Thư.
Những lời mà Chu Hứa Văn nói ra tuy có hơi cục súc nhưng lại cho Tô Anh Thư một cảm giác ấm áp khó tả.
Cả cuộc đời này của Tô Anh Thư làm gì cũng sai, nhận nhầm kẻ thù là mẹ suốt 16 năm, không quan tâm tới sức khỏe của ông nội,...
Việc duy nhất mà cô cảm thấy rằng đến lúc này mình làm đúng đó là nghe lời ông nội kết hôn với Chu Hứa Văn.
Mặc dù cuộc hôn nhân của hai người bọn họ bắt đầu không mấy vui vẻ nhưng thời gian đã chứng minh được rằng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Tô Anh Thư bất giác cong môi cười một cách hạnh phúc, cô nhìn Chu Hứa Văn nói:
- Cuối tuần này anh có rảnh không?
Chu Hứa Văn đang tập trung nhìn đường, song vẫn đáp lời cô:
- Tạm thời trước mắt chắc là rảnh bởi vì chưa có lịch trình gì.
Có chuyện gì sao?
Bất giác Tô Anh Thư cảm thấy hai người họ nói chuyện cứ như một cặp vợ chồng già vậy, lạnh nhạt cũng không phải lạnh nhạt mà nói nồng nhiệt thì càng không đúng, chỉ là đã hiểu nhau đến mức chỉ cần đối phương mở lời là biết người kia cần gì.
Mặc dù là vậy nhưng Tô Anh Thư vẫn có chút do dự, mối quan hệ của bọn họ vừa tốt lên chưa bao lâu, làm vậy có gấp gáp quá không?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tô Anh Thư vẫn quyết định nói ra:
- Cũng không có gì, cuối tuần là giỗ của ông nội, tôi muốn dắt anh tới thăm ông.
Đáp lại sự mong chờ Tô Anh Thư là một sự im lặng đến ngại ngùng, Tô Anh Thư cũng không nghĩ rằng Chu Hứa Văn sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý này.
Bởi từ lúc không nội mất tới giờ, trừ tang lễ của ông ra, cô chưa từng dắt anh tới mộ ông bao giờ.
Mà nói đúng hơn là khoảng thời gian trước số lần bọn họ gặp mặt chỉ đếm trên đầu