Trong phòng khách rộng lớn, Tô Anh Thư ngồi trên sô pha lo lắng nhìn xuống mặt đồng hồ trên tay, đã gần năm giờ chiều.
Lúc sáng Chu Hứa Văn có gọi điện nói anh sẽ đáp chuyên bay về nước trước hai giờ chiều vậy mà giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Tô Anh Thư do dự cầm điện thoại lên, tính bấm số gọi cho Chu Hứa Văn nhưng rồi lại thôi.
Lúc này quản gia đột ngột từ trong nhà bếp đi ra, cung kính hỏi:
- Tiểu thư, dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, hay là cô đi sớm đi, tôi sợ lát nữa không đi được.
Tô Anh Thư mím môi, suy nghĩ một hồi rồi nhìn quản gia nói:
- Thím kêu tài xế chuẩn bị đi, tôi ra ngoài bây giờ.
- Vâng, để tôi đi kêu tài xế.
Sau khi quản gia rời đi, Tô Anh Thư bấm máy gọi cho Chu Hứa Văn, điện thoại kết nối được nhưng sau một loạt những hồi chuông kéo dài thì cô nhận lại là tổng đài thông báo thuê bao bận.
Điều này khiến cô càng lo lắng hơn, cô bấm gọi cho Giang Văn.
Nếu là bình thường chắc chắn chỉ một hồi chuông anh ta đã bắt máy, nhưng lần này cô đợi mãi cũng không thấy đầu dây bên kia nối máy.
Rồi cuộc Chu Hứa Văn đi đâu mất rồi?
Không hiểu sao trong đầu Tô Anh Thư lại nảy ra một suy nghĩ không mấy may mắn.
Nhưng nó rất nhanh đã bị cô gạt bỏ, Tô Anh Thư tự trấn an bản thân rằng máy bay bị delay nên chắc giờ anh vẫn còn đang trên máy bay.
Tô Anh Thư hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi xách theo túi xách đứng dậy, trước khi lên xe rời đi còn đặc biệt cặn dặn quản gia:
- Lát nữa nếu chồng tôi có gọi điện về thì kêu anh ấy tới chỗ mộ của ông nội luôn, tôi ở đấy đợi anh ấy.
Quản gia gật đầu:
- Tiểu thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ truyền lời lại.
Tô Anh Thư vô cùng hài lòng với biểu hiện của vị quản gia mới này, cô xoay người đi lên xe, sau đó đóng cửa lại.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi căn biệt thự rộng lớn.
Lúc này, Tô Tri Huân bất ngờ đi từ trong nhà ra, nhìn theo chiếc xe rời đi, ông ta quay sang quản gia hỏi:
- Hứa Văn nó chưa về sao?
Quản gia bị sự xuất hiện đột ngột của Tô Tri Huân dọa sợ nhưng với kinh nghiệm từng làm quản gia lâu năm, bà rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh, cung kính nói:
- Chu tổng hình như vẫn còn ở trên máy bay nên tiểu thư tự mình đi trước.
Lát nữa Chu tổng đáp máy bay xuống sẽ tới sau.
Tô Tri Huân nhìn quản gia, không nói gì mà quay người đi vào trong nhà.
Điều này khiến cho một người quản gia có kinh nghiêm lâu năm cũng phải ngơ ngác, mấy vị nhà Tô gia tính cách đều kì lạ vậy sao?
Rất nhanh Tô Anh Thư đã đến khu mộ của ông nội, cô cụp mắt nhìn điện thoại, im lặng một hồi rồi nói:
- Anh lái xe về trước đi, không cần đợi tôi.
Tái xế nghe xong liền lo lắng nói:
- Lát nữa trời có mưa, hay cứ để tôi ở lại đợi tiểu thư.
- Không cần, anh cứ về trước đi.
Nói xong Tô Anh Thư cầm theo bố hoa cúc trắng đã chuẩn bị bước xuống xe, lần này cô vẫn muốn cá cược một phen xem Chu Hứa Văn có giữ lời hay