Lúc Dương Chính Hàng bế cô vào bên trong biệt thự, Tô Anh Thư suýt bị sự xa hoa bên trong làm cho choáng váng, cái phong cách thiết kế này đâu giống căn biệt thự kia của anh ta.
Lẽ nào con người này đa nhân cách?
- Nhà của bác cả tôi, tôi chỉ tới ở nhờ thôi.
Tô Anh Thư trợn tròn mắt nhìn Dương Chính Hàng, vẻ mặt biểu hiện "anh đi guốc trong bụng tôi à?".
Dương Chính Hàng bật cười, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống sô pha rồi mới nói:
- Tô tiểu thư không biết là gương mặt cô viết rõ những gì cô đang nghĩ à?
Tô Anh Thư liếc anh ta, có kẻ ngốc mới tin mấy lời nhảm nhí này.
- Anh bớt nói nhảm lại đi, đùa chẳng vui chút nào.
Dương Chính Hàng nhướng mày, "ồ" một tiếng tỏ thái độ vô cùng là gợi đòn.
Cả cuộc đời Tô Anh Thư chưa gặp kẻ nào mặt dày, vô sỉ như vậy, vừa định đánh anh ta thì nhận ra bản thân đang ướt như chuột lột ngồi trên bộ ghế sô pha mạ vàng đắt đỏ, theo phản xạ của một người nghèo, cô bật dậy như tôm, nhưng đôi chân đau đã phản chủ khiến cô ngã nhào về phía trước.
Cũng may lúc này Dương Chính Hàng phản ứng nhanh, dang tay đón lấy cô, khiến Tô Anh Thư lao trọn vào trong lồng ngực anh.
Dương Chính Hàng nhíu mày nhìn cô gái bên trong lòng mình, cao giọng nói:
- Tô tiểu thư, cô đang làm cái gì vậy? Đừng nói là cô thèm khát cơ thể tôi đấy nhá?
Con mẹ nó, Tô Anh Thư suýt hộc máu, trên đời này thật sự tồn tại một con người mặt dày đến thế này sao? Nếu anh ta không phải ân nhân của cô thì chắc chắn cô đã xé xác kẻ này ra làm đôi.
Tô Anh Thư nghiến răng nói:
- Gia đình hoàn cảnh, sợ làm bẩn ghế sofa nhà Dương tổng nên tôi phải vội vàng đứng dậy.
Mong Dương tổng đừng suy diễn nhiều, dù sao tôi cũng là người phụ nữ có chồng.
- Ồ?
Dương Chính Hàng nhếch môi cười, anh nói:
- Vậy chồng của Tô tiểu thư đâu rồi? Tại sao lại để vợ mình bơ vơ một mình trên đường vậy?
Phút chốc bầu không khí như hạ xuống đến mức cực điểm, Tô Anh Thư rơi vào im lặng, bỗng dưng bị hỏi như vậy khiến cô không kịp trở tay.
Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, một người phụ nữ với một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa.
Tô Anh Thư và Dương Chính Hàng nghe thấy tiếng động cũng vội vàng quay đầu lại, bốn người nhìn nhau, không hẹn mà cùng rơi vào im lặng.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều kinh ngạc đến ngơ người.
Mãi cho đến khi Dương Chính Hàng mở miệng mới phá vỡ được sự im lặng này:
- Mẹ, bác cả, sao hai người lại ở đây?
- Hả?
Tô Anh Thư theo phản xạ kêu lên, cái quần què gì vậy...
Người đàn ông trung niên kia nhíu mày nhìn bọn họ, nghiêm nghị nói:
- Hai đứa đang làm cái gì vậy?
Tô Anh Thư lúc này mới ý thực được cô và Dương Chính Hàng ôm nhau thế này quả thực có chút mờ ám, vội vàng tách ra khỏi người anh.
Nhưng Dương Chính Hàng là người cần thận nên anh ta vội vàng tóm