Tô Anh Thư là một người sống có nguyên tắc, đúng sáu giờ sáng hàng ngày cô sẽ tự thức giấc dù cơ thể có mệt mỏi đến như thế nào đi chăng nữa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cô từ từ tỉnh dậy, khung cảnh trước mắt hiện ra vô cùng xa lạ.
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì cơn đau đầu ập tới, khiến cô nhíu mày.
Xem ra hôm qua bị dính mưa nên cơ thể cô yếu đi.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô vén chăn lên nhìn xuống quần áo trên người mình.
Là một bộ đồ ngủ màu hồng?
Lục lại những kí ức ngày hôm qua, cô nhớ bản thân được một người đàn ông nào đó bế lên, với bộ dạng thảm hại lúc đó của cô chắc chắn người ta chẳng thể sinh ra được tí tình thú nào.
- Tiểu thư, cô tỉnh rồi.
Nhìn theo hướng giọng nói vừa cất lên, cô nhìn thấy bà lão lớn tuổi đang đi tới, nhìn dáng vẻ này chắc cũng ngang tuổi dì Trần.
- Cảm ơn bác đã giúp cháu.
Bà lão nghe thấy vậy liền sững người kinh ngạc sau đó vội vàng xua tay:
- Không phải đâu tiểu thư, người cứu cô là ông chủ nhà chúng tôi.
- Ông chủ nhà bác là?
Qua một hồi trò chuyện, lượng thông tin mà Tô Anh Thư tiếp nhận được cũng khá nhiều.
Người đàn ông hôm qua vừa cứu cô là chủ tịch tập đoàn Sky danh tiếng vang dội ở nước ngoài, anh ta vừa về nước cách đây không lâu để nghỉ dưỡng.
Hôm qua tình cờ cứu được cô cũng là vì anh ta đi thăm nhà bạn bè ở trong khu đấy, lúc ra về thì nhặt được cô đang thảm hại ngồi bên đường dưới trời mưa lớn.
Theo như tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, cuộc gặp định mệnh này sẽ khiến nam nữ chính yêu nhau.
Nhưng Tô Anh Thư nào giống người bình thường, cô được người ta cứu không những không cảm ơn mà còn phá hỏng đồ đạc nhà người ta trong con mê man.
Cô đi tới đâu là đồ đạc bị quăng xuống tới đấy, có thể nói rằng người kia đã cứu nhầm một tên điên.
Qua lời kể sinh động của bà lão, cô dường như đã phá hoại không ít vật dụng trong căn nhà này.
Cô thầm lo lắng thay tiền lương của mình, tích góp bao nhiêu năm một đêm đập hết sạch.
Không ngờ cô khi nửa mê nửa tình lại có sở thích lạ lùng là đập đồ...
- Tiểu thư, cô thay đồ rồi xuống ăn sáng đi, ông chủ nhà chúng tôi đang ở dưới nhà.
Tô Anh Thư gượng cười, giờ cô lấy mặt mũi nào để gặp người ta đây.
Nhưng trốn tránh cũng chẳng được vì dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng cô.
Thở dài một cái, cô quyết định đứng dậy đi vào nhà tắm thay quần áo.
Sau khi tân trang lại cho bản thân xong, Tô Anh Thư thương tiếc nhìn xuống bàn chân được băng bó cẩn thận.
Vừa rồi không chú ý tới không thấy đau, giờ nhớ ra nó rồi nên liền cảm thấy khó chịu.
Cô vỗ ngực, điều chỉnh tâm trạng cho tốt hơn, đi gặp ân nhân chứ không phải đi gặp tên khốn Chu Hứa Văn nên không cần khó chịu.
Thần sắc tươi tắn hơn, Tô Anh Thư tập tễnh đi xuống cầu thang.
Đúng là khẩu nghiệp thì không được sống tốt, cô sau này vẫn nên hạn chế chửi đại ma đầu kia.
Trong phòng bếp, một người đàn ông dáng vóc cao lớn đang ngồi ăn sáng, anh ta quay lưng về phía cô nên cô hoàn toàn không thấy rõ mặt.
Theo trí nhớ của cô, chủ tịch tập toàn Sky rất hiếm khi lộ mặt trước giới truyền thông, ngoài những đối tác lớn của công ty ra thì người ngoài chưa từng được nhìn thấy anh ta.
Không giống chồng cô, mỗi ngày lên trang nhất một lần vì đi tìm gái.
Người đàn ông kia tai có vẻ rất thính, kia cô còn cách anh ta chục bước nữa, người kia đã quay đầu lại nhìn cô.
- Cô dậy rồi sao?
Tay cô đang bám vào tường, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt ngại ngùng nhìn người đàn ông kia.
Suốt quãng đường di chuyển từ trên lầu xuống vì chân đau nên cô đều phải bám víu vào thứ gì đấy mới đi được.
- ...!Đúng vậy.
Đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới, người này so với Chu Hứa Văn quả thực có nhiều điểm tương đồng từ thần thái đến phong cách ăn mặc.
Nhưng so với tên điên Chu Hứa Văn sớm nắng chiều mưa thì người đàn ông trước mắt cô có vẻ trưởng thành hơn nhiều.
Mái tóc đen được vuốt lên gọn gàng, tây trang phẳng phui, ngay cả ngũ quan trên gương mặt cũng rất hài hòa.
Điều mà cô không thể ngờ nhất là người đàn ông này vậy mà đứng dậy đi về phía cô.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tô Anh Thư trong lòng thầm lo lắng, không lẽ mới sáng sớm đã muốn đập cô vì phá hỏng vật dụng trong nhà anh ta?
Nhưng rất nhanh cô thấy suy