Bên ngoài sở cảnh sát, cánh phóng viên bu nghẹt đến mức mấy chiếc xe áp tải phạm nhân phải hú còi inh ỏi, lê từng bước, nhích từng đoạn cực nhọc vào qua chiếc cổng sát.
Lực lượng cảnh vệ được huy động một cách tối đa, thậm chí những cảnh sát viên cũng bị điều động ra chấn áp đám phóng viên cuồng nộ.
Triều Văn tháo cúc áo sơ mi, sắn cao tay áo lên vì không khí ngột ngạt.
Tiếng động ầm ầm vang lên bên ngoài cửa kính chống đạn muốn hun sôi cả không khí bên trong xe.
_ Xem ra có lẽ cậu sẽ là nhân vật nổi cộm nhất trên mặt báo trong vài tuần tới đấy!
Triều Văn nói với Quân Tường qua chấn song sắt ngăn giữa ghế phụ và ghế lái.
Ánh mắt mỉa mai của ông nhìn vào gương mặt trắng bệch của Quân Tường.
Từ lúc lên xe tới giờ anh ta giống như một con ma nơ canh, không nói không rằng, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Triều Văn cũng chẳng để ý gì tới biểu hiện lì lợm ấy, kiểu gì cũng sẽ có cách bắt Quân Tường khai ra thôi.
Những kẻ lì lợm nhất cũng còn bị cậy mồm, huống hồ là tên công tử bột này...trước hết là cứ tìm cách vượt qua đám phóng viên đông như nhặng này đã!
Triều Văn nghĩ vậy, trên gương mặt chẳng thể giấu nổi sự hí hửng.
Dựa vào những bằng chứng mà bên phía Luật sư của Lôi Triệt đưa, cùng với đoạn ghi âm ấy...khép tội Quân Tường chỉ là ngày một ngày hai.
Nhưng cũng không thể chủ quan, dù sao nhân chứng của vụ án cũng bị giết chết, nếu như bên phía cha mẹ hắn kháng án với lý do chứng cứ bị ngụy tạo thì cũng khá khó khăn – mà chắc chắn cha mẹ hắn sẽ kháng cáo! Làm gì có chuyện hai người đó chấp nhận để cho đứa con trai độc nhất của mình rơi vào vòng lao lý!
Thế thì cũng khá đau đầu đấy!
Nhưng mà mày quên mất sao Triều Văn? Đám người Hà gia đó đâu còn là đám người Hà gia khi xưa nữa? Bọn chúng sắp chết rồi, trên bờ vực phá sản! Làm gì có Luật sư nào dám nhận vụ án này chứ? Đối đầu với Đại luật sư Nhiếp Phong có khác gì đối đầu với Lôi Triệt, đó còn chưa kể tới gã bạn thân luôn nấp trong bóng tối – Tề Yến Thanh của hai người họ...Chắc chắn kẻ nào máu liều nhiều hơn máu não, chán sống lắm mới dám làm ra cái trò điên khùng ấy!
Nghĩ tới đó, Triều Văn hí hửng hào hứng cười toét ra tận mang tai, mặc cho gã trợ lý bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.
Bấy lâu nay hắn chỉ làm thanh tra, đội trưởng đội cảnh sát quèn, sau đó vất vả lắm mới được giữ chức cảnh sát trưởng...Giải quyết ba vụ án cướp giật, bắt cóc, phóng hỏa thậm chí giết người, nhưng có vụ án nào lớn tới mức gã bước tới đâu truyền thông theo sát nút tới đó đâu! Đã biết bao lần hắn thèm khát được giống như Bao Công, lôi bọn thượng lưu ra trước vành móng ngựa để công trạng vang danh núi sông! Dịp may hiếm có từ trên trời rơi xuống này, nếu như mọi chuyện diễn ra êm đẹp! Thì chức Phó Giám đốc sở cảnh sát nhất định sẽ thuộc về hắn, không ít nhất cũng phải lên được hàm Thượng tá!
Quân Tường ngồi phía sau xe, ánh mắt hắn kín đáo nhìn Triều Văn đang hí hửng ra mặt, lại nhìn đám phóng viên bu kín sau lưng...Đúng là trò đời chua chát!
Chỉ cách đây vài tuần, đám người đó còn theo sát từng bước chân của hắn, tung hô hắn lên tận mây xanh...vậy mà giờ đây khi hắn ngã ngựa, giậu đổ bìm leo, quay lại đưa tin tức chống lại hắn!
Những đứa bạn ngày thường thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, tưởng như có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu...Thế mà đến lúc hắn sa cơ lỡ vận, bọn chúng ngoảnh mặt quay lưng như không hề quen biết! Lũ ăn cháo đá bát! Lũ bạn đểu! Đúng là lúc vui thì ai cũng là bạn, lúc hoạn nạn mới biết bạn là ai!!!
Còn người anh họ tưởng chừng như bao che nâng đỡ, hóa ra lại chính là một gã chăn cừu mà Quân Tường chính là con cừu béo núc! Để cho Lôi Triệt vỗ béo rồi làm thịt! Hắn quá lóa mắt, lóa mắt vì siêu xe du thuyền, vì đồng hồ nạm kim cương, vì tất cả những món lợi khổng lồ mà Lôi Triệt cho không biếu không hào phóng tới mức đáng sợ.....Hóa ra chỉ là dám mồi câu mà hắn là con cá lớn!
Cha mẹ hắn! Người mà hắn tin tưởng như vậy, lại không dám đứng ra mà nói việc cái chết của ả đàn bà thối tha kia không phải là do hắn làm! Mà chính là ông bà đó ra tay! Lúc đó ông bà ta đã nói như thế nào?
“Con hãy cứ im lặng! Đừng nói gì cả! Cha ở ngoài này sẽ cố gắng tìm đường giúp con! Nếu như cả hai cha con phải vào tù thì coi như hết cách! Cha mẹ yêu thương con nhất đời! Không thể để con có mệnh hệ gì! Cha mẹ sẽ giúp con! Cứ làm theo những gì cha mẹ nói!”
Haha!
Nực cười!
Còn người đàn bà của hắn, người đàn bà từ trước tới nay thề non hẹn biển chỉ yêu mình hắn, chỉ thuộc về mình hắn, giờ thì tay trong tay với người đã đẩy hắn tới bước đường này! Thậm chí cô ả còn rủa xả hắn...Ước gì hắn chết rục trong tù!
Ha! Ha! Ha!
Chết rục trong tù ư? Đừng có mơ!
Rồi hắn sẽ thoát! “Người đó” đã hứa chắc như vậy! Chỉ cần hắn thoát ra! Hắn sẽ khiến từng người một phải trả giá! Từng người một phải trả giá!
Giờ hắn không còn gì cả, không còn gì hết...!Thì tất cả các người cũng đừng hòng sống yên ổn!
“Người đó” đã hứa rồi!
“Người đó” sẽ cứu hắn!
Như ngày xưa....như ngày xưa...!
****
Quân Tường bị xách cổ lôi vào trong Sở cảnh sát.
Chẳng còn chút tôn trọng nương tay nào cho vị Thiếu gia đã ngã ngựa! Sở cảnh sát ồn ào kín đặc giấy tờ, tội phạm, những tiếng quát mắng gào thét, khói thuốc lá mù mịt tới nghẹt thở và không khí bức bối căng như dây đàn! Quân Tường bị xích tay tống vào trong một buồng tạm giam trống hoác với những chấn song rỉ sét.
Cảnh sát Triều Văn đứng bên ngoài nhìn hắn như nhìn một con thú trong cũi, tiếng đóng cửa chát chúa vang lên chói tai...!
_ Ngồi đợi ở đây cho tới khi Luật sư của mày tới! À....nếu trong trường hợp gia đình mày không tìm được người nào, hoặc không thể trả nổi Luật phí, cảnh sát bọn tao sẽ tìm giúp mày!
_ Tôi muốn gọi điện thoại cho