Lôi Triệt chống tay xuống mặt bàn gỗ.
Vạt của chiếc áo vest được cắt hoàn toàn thủ công khẽ chạm vào cạnh bàn, đôi găng da thuộc màu nâu đậm càng tôn lên vẻ sang trọng quyền lực của hắn.
Ánh mắt tràn đầy tự tin, sắc lạnh như ánh nhìn của một con chim ưng đang nhắm lấy con mồi thu hút toàn bộ sự chú ý của những người trong phòng họp.
Vị quan chức của Bộ Kinh tế Mỹ ấy – Thierry - với đôi mắt xanh biếc và mái tóc nâu đậm ấy đang chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói, và rõ ràng là ông ta đã rất thích thú với những gì mà Lôi Triệt đang đề cập tới, nhưng bản năng của những tên tài phiệt Tư bản lọc lõi ấy không cho phép ông ta tỏ ra thích thú với bất kì sản phẩm nào đó, nhất là ngay trước mặt người bán.
_ Cũng khá là ấn tượng đấy anh bạn trẻ! Phải nói rằng với một người ngoài 30 tuổi như anh thì tư duy cũng khá đáng gờm….
_ 40!
Lôi Triệt ngắt lời người đàn ông đó, với một nụ cười tự tin của một kẻ mà bản năng kinh doanh đã ăn sâu vào máu.
Lôi Triệt chỉnh lại áo vest, thỏng thả ngồi xuống chiếc ghế lớn như ngai vua, dáng vẻ cao lớn mà mạnh mẽ tràn đầy khí chất thành đạt ấy toát ra sự thu hút đáng gờm.
Nụ cười ngạo nghễ hiện trên môi, Lôi Triệt thong thả lên tiếng, thứ tiếng Anh chuẩn xác được thốt ra bằng giọng nói êm như thứ rượu vang hảo hạng mà tay quan chức người Mỹ ấy đã nốc tới cốc thứ 3.
_ Tôi đã 40 tuổi rồi!
_ Woa….!
Đôi mắt xanh biếc của Thierry ánh lên sự ngỡ ngàng, chắc chắn không thể tin nổi được người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình đã…40 tuổi!
_ Ngài trẻ hơn tuổi thật của mình…Rất rất nhiều đấy!
Thierry cảm thán với sự ngỡ ngàng thích thú, và mặc cho gò má của hắn đang đỏ gắt lên vì rượu, thì hắn vẫn cứ hào hứng nốc tiếp ly rượu thứ tư.
Lôi Triệt ung dung ngả lưng ra thành ghế, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Thierry thích thú uống ly rượu vang ngon tê đầu lưỡi trong tay…
_ Chà…Loại rượu này ngon tuyệt! Tôi đang tự hỏi tại sao vị rượu ngon thế này mà một thị trường lớn như Mỹ lại không thể tìm thấy?
Gã quan chức người Mỹ đặt chiếc ly pha lê rỗng xuống mặt bàn, khà một tiếng khoan khoái, thắc mắc.
_ Vì tôi không bán!
_ Sao cơ?
Đáp lại ánh mắt hoài nghi của gã quan chức, Lôi Triệt nhấc ly rượu lên môi, nhấp nhẹ...!
_ Vì tôi không bán cho thị trường Mỹ!
_ Ô...tôi không ngờ ngài đây còn sản xuất cả rượu vang! Dầu mỏ và rượu vang...đúng là những loại chất lỏng quý giá...Vàng đen và vàng đỏ! Tại sao ngài không đưa loại rượu này vào thị trường Mỹ, tôi dám cá chắc chắn sẽ vô cùng được ưa chuộng! Người Mỹ chắc chắn sẽ chào đón nó!
_ Dầu mỏ cũng là một sản phẩm vô cùng được ưa chuộng, và cần thiết cho mọi quốc gia...Nhưng người Mỹ đâu có hào hứng?
Lôi Triệt nghiêng đầu nói, ngón tay hắn miết lên thành ly.
Đôi mắt sắc bén của hắn chẳng kiêng nể nhìn thẳng vào ánh mắt xanh biếc đang nheo lại ấy, kèm theo một nụ cười ngạo nghễ đặc trưng của hắn...!
Vị quan chức đó đương nhiên cảm thấy sự đáng gờm từ người đối diện, có điều gì đó ở người đàn ông đó làm cho ông ta cảm thấy áp lực...!
Còn áp lực hơn cả việc phải tiếp nhưng vị đại sự cấp cao trong các cuộc gặp thượng đỉnh đầu mưu đồ chính trị nữa...!
Ẩn chứa trong dáng vẻ ung dung nhàn nhạt ấy, là một điều gì đó gai góc uy lực, mà phải trải qua năm tháng, với rất nhiều biến cố mới tạo tác lên được!
_ Chúng tôi thích dầu mỏ, chẳng ai không thích cả! Nhưng chúng tôi không thích dầu mỏ của người Nga!
_ Tôi không phải là người Nga!
Lôi Triệt nhún vai lắc đầu, nhưng có vẻ như tay quan chức đó lại rất nóng lòng phản bác điều đó.
_ Nhưng mỏ dầu đó nằm trên lãnh thổ Nga, thì nó là dầu Nga!
_ Lãnh thổ của Nga! Nhưng mỏ của tôi! Dầu của tôi! Tôi mua lại mỏ dầu đó từ chính phủ Nga rồi!
_ Chắc ngài đang đùa tôi rồi! Ngài Lôi!
Thierry không tin vào tai mình! Đương nhiên là không! Vì chẳng bao giờ chính phủ Nga lại đồng ý bán một mỏ dầu cho một người ngoài khai thác! Không đời nào!
Đó là một sự phi lí!
_ Tôi không biết đùa!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, ánh mắt điềm tĩnh ấy khiến cho vị quan chức kia ngớ người.
Bàn tay hắn xoài lên mặt bàn, và hắn hít vào một hơi trước khi thong thả lên tiếng...!
_ Đất nước các ngài đang cần tìm một lượng dầu đã qua chế biến đủ để không làm đứt gẫy chuỗi 672.000 thùng dầu mỗi ngày các ngài cần dùng để vận hành bộ máy kinh thế thứ nhất thế giới.
Nhưng các ngài lại không muốn mua dầu từ người Nga, nhưng dầu của Nga thì lại có chất lượng rất tốt.
Thật khó nghĩ! Tôi biết mà!
Lôi Triệt nhún vai, nụ cười tinh quái nở ra trên môi hắn.
Đôi mắt xanh của vị quan chức nhen lên một tia bàng hoàng, giống như một con mồi nhận ra việc mình đang từ từ, dần dần, từng phút từng phút bước vào nanh vuốt của thú săn mồi, mà không thể thoát ra...!
_ Nên ngài có thể mua dầu của tôi.
Với sản lượng khoảng 60.000 thùng 1 ngày.
Không nhiều, nhưng là xấp xỉ 10% sản lượng dầu ngài cần, không tệ phải không? Dùng dầu chất lượng của người Nga, mà lại không phải qua chính phủ Nga với những tính toán chính trị nặng nề mà tôi biết ngài cũng chán ngấy rồi!
Lôi Triệt cười tủm tỉm, những ngón tay hắn co co nhẹ nhàng vào nhau...!
_ Còn chưa kể máy tay Nga ấy bán đắt lắm, tôi bán rẻ hơn nhiều! Vì tôi chỉ là một thương nhân nhỏ, không có cả một bộ chính trị cần phải nuôi phía sau!
Thanh âm vừa cương vừa nhu, chẳng dề dông dài nói thẳng vào trọng điểm.
Lôi Triệt nhìn thấy Thierry ngập ngừng đắn đo, ánh mắt hắn di chuyển về phía nữ thư kí đang đứng ở phía sau.
Cô gái lập tức hiểu ý tiến tới tiếp tục rót thêm rượu cho gã quan chức ấy...!
Mùi rượu thơm nồng bung tỏa ngất ngây khiến Thierry khó lòng từ chối, nhưng mà uống nhiều quá thì kể ra cũng không hay, nên hắn cứ để ly