_ Có chuyện gì vậy?
Nhiếp Phong lo lắng hỏi khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng ấy.
Tề Yến Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, với sự mong chờ rõ rệt trong lòng mắt đen thẫm.
_ Đã có trích xuất CCTV của khu Trung tâm Thương Mại! Ngô Lỗi nói sẽ gửi toàn bộ cho chúng ta!
_ Nghe tuyệt đấy!
Nhiếp Phong hào hứng nói…nhưng đáp lại vẻ háo hức ấy, Tề Yến Thanh lại âm trầm như một pho tượng.
Đôi mắt sâu thẳm cứ hút về phía màn hình điện thoại nhòe sáng, như thể đã bị nó thôi miên…
_ Tề Yến Thanh!
Nhiếp Phong nhẹ giọng gọi, nhưng người bên cạnh như thể đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng.
Đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ưu tư và lo lắng ấy, dường như còn chất chứa cả nỗi ân hận rất dễ nhận ra…
Nhất là khi bàn tay đang giữ chặt điện thoại của Tề Yến Thanh đang không ngừng run lên ấy…
_ Này…!
Bàn tay tinh tế của Nhiếp Phong chạm nhẹ lên bàn tay to lớn của Tề Yến Thanh, và cái giật nảy mình đột ngột của hắn làm cho Nhiếp Phong cứng người…
Đôi mắt sâu thẳm quá mức lo lắng, xen lẫn vào đó là sự áy náy mà Nhiếp Phong nghĩ rằng có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy được nữa, từ sau này Thiên Ân bỏ đi ấy…Bây giờ lại hiện hữu trong lòng mắt đen thẫm của Lôi Triệt….
_ Thôi nào!
Ngón tay thon dài tinh tế của Nhiếp Phong chạm lấy chiếc điện thoại trong đôi bàn tay run rẩy của Tề Yến Thanh, nhẹ nhàng nhấc nó ra.
_ Phải mất một lúc nữa Ngô Lỗi mới gửi được file CCTV tới cơ! Đừng sốt ruột! Thả lỏng một chút đi!
_ Ừ…
Tề Yến Thanh khẽ gật đầu, ngón tay hắn run run siết vào nhau, ánh mắt lạc lõng nhìn Nhiếp Phong nhấc chiếc điện thoại ra và đặt xuống bên cạnh mình…
Nhiếp Phong thở dài nhìn Tề Yến Thanh im lặng ngồi tựa vào tường, buồn bã nhìn Lôi Triệt hôn mê nằm bên cạnh, đôi mắt sắc bén nhắm nghiền lại, nhưng đầu lông mày của hắn vẫn nhíu chặt lại…Dường như ngay cả trong cơn mơ, nội tâm của Lôi Triệt cũng đang bị cào xé đến thê thả,
_ Đáng lẽ mình không nên làm thế!
Thanh âm trầm thấp của Tề Yến Thanh u sầu vang lên.
Đỉnh đầu hắn tựa vào bức tường phía sau, đôi mắt sâu thẳm hướng lên trần nhà và khóe môi hằn lên một nét cười buồn bã…
_ Đáng lẽ mình không nên nghi ngờ cô ấy! Không hiểu mình đã nghĩ cái gì nữa! Chắc lúc đó mình điên rồi!
_ Không điên rồ không đa nghi thì không phải là cậu!
Nhiếp Phong nghiêm giọng nói, và Tề Yến Thanh đáp lại bằng tiếng cười trầm thấp của mình…
_ Nhưng nếu như một ngày nào đó mà cậu không đa nghi như thế, thì chắc chắn Tổ chức Phi điểu sẽ sập, thậm chí cả đế chế này của Lôi Triệt, và kể cà một kẻ buôn nước bọt như mình, ngày nào không còn hai cậu thì chắc chắn ngày đó cũng sẽ là ngày giỗ của mình! Bọn chúng sẽ lao vào xé xác mình ra mà làm gỏi sống!
_ Cái lưỡi ma quỷ của cậu…đúng là lúc nào cũng biết cách điều khiển tâm trí của người khác!
Tề Yến Thanh lắc đầu, ánh mắt của hắn hướng về phía thân thể cao lớn câm lặng Lôi Triệt, thở dài…
Đôi mắt ân hận ấy nhìn Nhiếp Phong, cùng với tiếng cười trầm buồn mang mác vang lên…
_ Nhiếp Phong…cậu biết không? Thật ra mình tệ lắm!
_ Thôi nào…!
Nhiếp Phong nhẹ giọng an ủi Tề Yến Thanh, thật ra trong lòng hắn, Tề Yến Thanh đáng sợ nhất, không phải là những lúc hắn tức giận, tràn đầy sát khí…mà chính là những lúc hắn trở nên yếu đuối và tự đổ lỗi cho bản thân mình như thế này…
Thật ra Tề Yến Thanh cũng giống như Lôi Triệt, đều như vậy! Bên ngoài mạnh mẽ, cao ngạo, tràn đầy khí khái tự tin ngạo mạn, nhưng bên trong, từ trái tim đến linh hồn, đều được làm bằng thủy tinh, là thứ thủy tinh mỏng manh nhất!
_ Không! Mình tệ thật! Mình..
Tề Yến Thanh lắc đầu, nụ cười chua chát và chất chứa của hắn, buồn bã như bức tượng thiên thần cô độc…
_ Mình…ghen tị với Lôi Triệt!
Ấn đường của Nhiếp Phong cau chặt lại, gương mặt điển trai của hắn thoáng nét âu sầu xa xăm….
_ Mình luôn nhớ Ân nhi, cậu biết đấy! Chưa bao giờ mình nguôi nhớ con bé!
Tề Yến Thanh lắc đầu, mím chặt môi lại…Bàn tay hắn lôi ra lọ thuốc mê màu vàng đậm ấy, nặng nề cười đầy đau đớn…
_ Nhớ đến con bé mà lại mang theo thứ này! Ngày trước mỗi lần muốn mang con bé về, mình đều dùng cách này! Tệ thật!
Bờ vai cao lớn của hắn sup sụp như một tảng đá lở, hắn nghiến răng lại, thanh âm run rẩy vang lên…
_ Mình…nhớ cả con của mình!
Nhiếp Phong thở dài, nỗi u uẩn và bầu không khí nặng nề xen vào giữa ba người đàn ông tưởng chừng như có tất cả mọi thứ ấy…
_ Chúa ơi! Mình nhớ Ân nhi! Mình nhớ cả đứa con còn chưa thành hình của mình nữa!
Bàn tay của Tề Yến Thanh giơ lên, che đi đôi mắt cao ngạo ướt đẫm ấy…Tề Yến Thanh gục vào lòng bàn tay mình để chi đi dòng nước mắt chực ứa ra từ nơi khóe mắt của hắn…
Nhiếp Phong cũng chẳng biết nói gì hơn, ngoài im lặng lúc này…Không khí nặng nề hơn từ những tiếng thôn thức nấc nghẹn của Tề Yến Thanh.
Hắn cố gắng ghìm những âm thanh nức nở ấy lại, nhưng như vậy càng khiến tiếng khóc của hắn trở thành âm thanh cào xé trái tim…
Nhiếp Phong cắn chặt răng…thật ra có một điều mà hắn không nói cho Tề Yến Thanh biết, vì lời hứa với Lôi Triệt….
Chính Lôi Triệt cũng biết…Tề Yến Thanh luôn cảm thấy khó chịu khi Lôi Triệt ở bên Giai Kỳ…ban đầu cũng có thể là do chính Giai Kỳ đã giúp Thiên Ân bỏ hắn mà đi, nhưng nguyên nhân sâu xa, chính là Tề Yến Thanh cảm thấy ghen tị với hạnh phúc của Lôi Triệt!
Tâm hồn và trái tim của Tề Yến Thanh…chưa bao giờ thôi dậy sóng từ ngày Thiên Ân ra đi…
Giờ đây chứng kiến người bạn thân nhất của mình trải qua dư vị ngọt ngào của hạnh phúc mà mình đã từng có…và đã đánh mất ấy…Tề Yến Thanh không thể tránh khỏi sự ngưỡng mộ…và ghen tị ngấm ngầm…
Đó cũng chính là lý do hắn luôn ác cảm với Giai Kỳ, luôn nghi ngờ cô…Hắn thà rằng biến mình thành kẻ xấu, còn hơn tin rằng thật sự có một người con gái thật lòng yêu những người giống như hắn…giống như Lôi Triệt!
Thiên Ân ra đi để lại một nỗi tổn thương sâu thẳm trong trái tim của Tề Yến Thanh….một nỗi đau không thể nào lấp đầy…
_ Nếu như Giai Kỳ…nếu như con của Lôi Triệt xảy ra chuyện gì….thì mình sẽ ân hận suốt phần đời còn lại!
Tề Yến Thanh đổ toàn bộ lỗi lầm lên mình, thanh âm nghẹn ngào vang lên trong sự dằn vặt cùng khắp ấy…
_ Không phải…lỗi của cậu!
Thanh âm khàn khàn đuối sức vang lên, và bờ vai của Tề Yến Thanh cảm thấy một lực vỗ nhẹ nhẹ…
_ Không! Nhiếp Phong! Là lỗi của mình!
Tề Yến Thanh lắc đầu, vẫn vùi gương mặt vào lòng bàn tay…
Kẻ cao ngạo như hắn, cho dù có khóc nấc lên thành tiếng rồi, cũng không muốn mọi người nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mình…Hắn vẫn không chịu nổi ánh mắt thương hại từ người khác.
_ Mình có nói gì đâu!
Thanh âm tinh tế như tiếng đàn piano vang lên, còn kèm theo sự trêu chọc….bây giờ Tề Yến Thanh mới giật mình ngẩng mặt lên.
Và bên cạnh hắn, Lôi Triệt với dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt mờ mịt vẫn còn chuếnh choáng bởi thuốc mê…Bàn tay to lớn của Lôi Triệt đặt lên vai Tề Yến Thanh, khàn giọng nói…
_ Đỡ mình dậy! Mình mệt tới mức không cử động nổi nữa!
Tề Yến Thanh lau vội gò má ướt đẫm của mình, vội vàng đỡ Lôi Triệt ngồi thẳng lên.
Thân thể to lớn của hắn uể oải dựa vào bức tường sau lưng, mệt tới mức không thể ngồi thẳng dậy…