Một nụ cười hiện trên môi khi cô nhìn thấy gương mặt đã từng rất quen thuộc ấy…
Đã lâu không gặp…Quân Tường so với ngày trước kia…khác rất nhiều!
Hắn có vẻ gầy đi, và mệt mỏi.
Gương mặt vẫn còn những đường nét điển trai quen thuộc, nhưng làn da đã sạm đi rất nhiều…Đám râu mọc rậm rì chưa kịp cạo khiến hắn có vẻ già đi, bộ quần áo mặc trên người vướng đầy bụi bặm….
Quân Tường bước qua và cánh cửa xếp từ từ hạ xuống, hắn hướng mắt nhìn Giai Kỳ đang bị trói gập phía trước mặt….
Cũng là đôi mắt ấy, đôi môi ấy…nhưng không còn là sự dịu dàng ấm áp mà cô từng yêu thương hết mực nữa…Bây giờ tất cả chỉ còn là sự xa lạ, chán chường tới mức khiến cho cô cảm thấy vô cùng đáng ghét!
Quân Tường nhìn Giai Kỳ, gương mặt mệt mỏi và đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt của hắn hướng xuống chiếc bụng của Giai Kỳ, đôi mắt lập tức lạnh dần đi…
_ Không có ý gì đâu! Nhưng người yêu cũ của người yêu mình thật sự là một thứ gì đó vô cùng, vô cùng ĐÁNG GHÉT!
Lyly bám lấy Quân Tường, cử chỉ khiến Giai Kỳ phát nôn…Cảnh tượng trước mắt rõ ràng hiện hữu, nhưng Giai Kỳ vẫn không thể quen nổi với sự thật này! Cô không thể tin nổi, người quản lý thân thiết mà cô coi như bạn thân, mà cô hoàn toàn tin tưởng, lại cùng… “bạn trai cũ” của cô lừa dối sau lưng cô! Không thể tin tưởng được từ đầu cô đều là con tốt của bọn họ! Không thể tin nổi suốt 10 năm nay, cô sống cùng những con người lòng người mà dạ thú này…Những người mà cô từng coi là bạn thân, là ân nhân, là tình yêu duy nhất của cuộc đời mình….lại chính là kẻ phản bội, lại chính là kẻ đã đang tâm hại cuộc đời cô!
Thật là đáng kinh tởm!
Giai Kỳ lắc đầu, cô không phủ nhận sự thật đã rờ rỡ trước mắt…Nhưng ép cô trong một phút một giờ mà làm quen được, thì cô không thể!
_ Vậy là…hóa ra cô đã tìm được kim chủ khác, ngay sau khi chia tay tôi! Lôi Triệt đúng là một kho tiền đấy…nhỉ?
Quân Tường lạnh giọng hỏi Giai Kỳ, bên cạnh là Lyly cứ bám riết lấy.
Giai Kỳ dùng đôi mắt căm phẫn hướng về phía đôi cẩu nam nữ đó, gằn từng tiếng giận dữ…
_ Anh gây tai nạn cho cha mẹ tôi! Anh cùng cha mẹ anh và bọn khốn này lừa dối tôi…SUỐT 10 NĂM! Sau đó anh vì chính bản thân mình, vì sự an toàn của bản thân mà bán đứng tôi, dâng tôi cho Triệt, để đổi lại sự im lặng của anh ấy vì vụ tai nạn anh gây ra, vì mối đầu tư, món lợi từ việc xây dựng bệnh viện triệu đô ấy! Bây giờ anh còn dùng giọng mỉa mai ấy để nói với tôi sao?
_ Chính thằng bồ của cô là người bày ra trò tai nạn đó! Tôi rơi vào cái bẫy của nó! CÔ BIẾT CHƯA?
_ ĐƯƠNG NHIÊN LÀ TÔI BIẾT! TÔI BIẾT ĐỒ KH*N!!!!
Giai Kỳ hét lên, ánh mắt tóe lửa khiến Quân Tường nín bặt.
Đôi môi khô khốc của cô bật cả máu…
Vị máu tanh thấm vào miệng, đôi môi cũng đau nhức sưng tều lên nhưng Giai Kỳ mặc kệ! Cô mặc kệ cả đôi tay đang bị trói chặt, mặc kệ cả thân thể đau nhức tím tái, Giai Kỳ quát hét vào mặt Quân Tường.
_ ĐỒ HÈN! ĐẾN TẬN BÂY GIỜ ANH VẪN TÌM CÁCH ĐỔ LỖI CHO NGƯỜI KHÁC! CHO DÙ LÀ TRIỆT LỪA ANH! NHƯNG NẾU NHƯ ANH DÁM CHẤP NHẬN SỰ THẬT, ANH DÁM CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI LỖI LẦM ANH GÂY RA, THÌ CÓ CHUYỆN TÔI SẼ THUỘC VỀ TRIỆT HAY KHÔNG? NHƯNG ANH KHÔNG LÀM THẾ! ANH LUÔN ĐỔ LỖI CHO MỌI THỨ, TRỪ BẢN THÂN MÌNH! GIỐNG NHƯ VIỆC ANH ĐÃ LÀM VỚI BỐ MẸ TÔI TRƯỚC KIA! BẢN CHẤT HÈN HẠ CỦA ANH MỚI KHIẾN ANH TRỞ THÀNH NHƯ NGÀY HÔM NAY!
Thanh âm giận dữ của Giai Kỳ rúng động cả không gian rộng, như một cú huých trí mạng vào Quân Tường.
Gương mặt hắn méo mó đi vì tức giận, điều đó lại làm cho “bạn gái” hắn hoảng hốt.
_ CON KHỐN! AI CHO PHÉP MÀY NÓI ANH ẤY NHƯ THẾ? HẢ!!!
Lyly lao tới, giang cánh tay tát mạnh vào mặt Giai Kỳ.
Cái tát rất mạnh, làm tai cô lên ong ong, móng tay sắc lẹm của Lyly cứa vào làn da mềm mại trên gò má của cô, tạo ra một vết xước rướm máu.
Giai Kỳ đau tới choáng váng, mắt cô hoa lên nổ đom đóm lao xao….
_ Lyly!
Thanh âm ấm áp quen thuộc của Quân Tường vang lên, dội vào tai cô nghe ong ong.
Gương mặt đang cau chặt lại của Lyly lập tức giãn ra, đôi mắt cô ả long lanh lên, nụ cười nở rộ trên môi và cô ta lập tức lao tới vòng tay của Quân Tường.
_ Anh…
Tiếng gọi nũng nịu ấy khiến sống lưng Giai Kỳ gai hết cả…Cô không thèm liếc mắt tới đôi cẩu nam nữ đó nữa, nhưng mắt không thấy, thì cũng không có nghĩ là tai không nghe thấy!
Quân Tường âu yếm nhấc bàn tay của Lyly lên, dịu dàng mân mê nó trong những ngón tay của mình, ngọt ngào hỏi.
_ Em có đau tay không?
Ánh mắt Lyly liếc Giai Kỳ một cách đắc thắng, và gương mặt cô ả hiện lên sự nũng nịu…
_ Đau! Người ta vì bất bình thay cho anh đó…Giờ tay người ta đau muốn chết đi đây nè!
_ Anh xin lỗi nhé! Cục cưng!
Quân Tường nhấc bàn tay của Lyly lên, chu môi thổi lên bàn tay đổ ửng mà theo cô ả nói, là vì – hắn – mà – tát – Giai – Kỳ ấy…
Lyly si mê nhìn Quân Tường, ánh mắt hoàn toàn bị hút hồn nhìn hắn dịu dàng mân mê từng ngón tay mình….
_ Còn đau không?
_ Hết rồi!
Giọng nói ẽo ợt nhão nhoẹt ấy khiến Giai Kỳ rùng mình…
Và điều khiến cô cảm thấy kinh tởm hơn nữa, chính là ngày trước cô cũng từng như Lyly, bị Quân Tường hút hồn đến tưởng như yêu hắn say đắm ấy…
Thật là ngu ngốc!
Vẻ mặt khinh ghét của Giai Kỳ dương nhiên không qua được đôi mắt soi mói của Lyly.
Cô ả cười cợt, giọng nói the thé vang lên muốn chói óc…
_ Mày thấy không, Giai Kỳ! Ngày trước anh ấy là của mày! Nhưng bây giờ anh ấy là của tao! Từ ngày tao cứu anh ấy khỏi cái Bệnh viện Quân Y ấy, Quân Tường hoàn toàn đã thuộc về tao rồi…Phải không anh yêu?
_ Đúng rồi cục cưng! Nếu như không vì em, thì làm sao anh biết được tới tự do?
Quân Tường âu yếm vuốt ve mái tóc của Lyly…Cô cả ẽo ợt bám lấy tay anh gặng hỏi…
_ Thế anh yêu cô ta hơn, hay yêu em hơn?
_ Em biết rồi còn hỏi anh sao?
Giai Kỳ cau chặt mi tâm nhìn Lyly tóm lấy cổ áo của Quân Tường, rồi cô ả kéo giật anh xuống, nghiến ngấu siết đôi môi của mình lên đôi môi của Quân Tường…
Nụ hôn đó khiến cho Lyly thảo mãn, cô ả ngẩng cổ cười sằng sặc, hướng mắt khiêu khích về phía Giai Kỳ, lớn tiếng hét lên, cùng với cái nhìn như thể cô ta đã về đích trong một cuộc thi chạy marathon…
_ Mày thấy chưa? Giai Kỳ bé bỏng! Anh ấy yêu tao! Yêu tao!
Rồi Lyly