Giai Kỳ bước những bước chân chông chênh tới trước cánh cổng sắt đóng kín, bị dán niêm phong của cảnh sát, nơi từng là một trong những căn biệt thự nổi tiếng nhất tại Đại Lục – Biệt thự của Hà gia, giờ nằm trơ trọi, cô quạnh, hoang vu như một cái miếu bỏ hoang…
Những ngón tay của Giai Kỳ chạm lên chiếc dây căng bên ngoài cửa, ánh mắt của cô dõi vào tận bên trong….Có mấy ngày trôi qua mà cây cối đã hoang vu xơ xác, khô khan như mất hết sức sống, cỏ dại um tùm mọc lan hết ra, cảnh tượng vô cùng bi thảm…
Lôi Triệt đứng ngay phía sau, xung quanh vệ sĩ luôn sẵn sàng túc trực.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn không khi nào rời khỏi bóng hình gầy gầy của cô, như sợ rằng chỉ chểnh mảng một giờ một khắc thôi, cô sẽ hóa thành bong bóng mùa hè mà tan biến mất…
Mới nghỉ ngơi có vài ba hôm, tâm tình mới dần dần ổn định trở lại, Giai Kỳ đã vội vàng muốn Lôi Triệt dẫn tới biệt thự Hà gia…
Lôi Triệt sợ rằng tâm lý của cô chưa ổn định, nếu như để cô biết Hà lão gia và Hà phu nhân đã chết, sợ rằng Giai Kỳ sẽ không chịu đựng nổi, nên đã nói dối rằng hai người đó bị tam giam để phục vụ công tác điều tra, cho dù cô có muốn cũng không thể gặp được…
Nhưng nào ngờ Giai Kỳ chỉ mỉm cười, níu lấy bàn tay hắn mà nhẹ nhàng giãi bày…
_ Không phải em tới để gặp Hà lão gia và Hà phu nhân đâu…Em chỉ muốn qua biệt thự Hà gia một chút thôi!
Như thể đọc được sự không vừa ý trong ánh mắt của Lôi Triệt, Giai Kỳ chỉ dịu dàng giải thích…
_ Anh đừng nghĩ gì…em chỉ muốn tới nhìn biệt thự của Hà gia một chút thôi.
Có chút vấn đề cá nhân mà, được không anh?
Lôi Triệt thở dài, đương nhiên là hắn phải đồng ý rồi…Bây giờ làm gì có điều gì Giai Kỳ kiến nghị mà Lôi Triệt không đồng ý cơ chứ?
Lôi Triệt lặng ngắm Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt, trầm ngâm ưu tư…Ánh mắt trong vắt, tĩnh lặng như một mặt hồ mùa thu hướng về phía tòa nhà to lớn im lìm, hàng mi dài rợp dưới ánh nắng phủ bóng lên làn da mềm mại…..Tâm trạng ưu tư, có chút sầu muộn khó thể che dấu của cô khiến hắn cũng trầm ngâm theo…
Không biết lúc này Giai Kỳ đang nghĩ gì? Điều gì ẩn sâu dưới đáy lòng mắt trong vắt ưu tư ấy…?
Liệu có phải cô đang nhớ đến những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc mà cô có tại đây, với Hà gia, với Quân Tường…Dù sao cũng là tháng năm, cũng là kỉ niệm….
Cuộc tình nào đi qua cuộc đời ta, dù đau đớn hay hạnh phúc, thì cũng đã trở thành một phần máu thịt của ta rồi…!
Lôi Triệt thật sự muốn tới bên cô, nhìn sâu vào đôi mắt ấy xem cô đang nghĩ gì…Giai Kỳ giống như một bông hoa hồng, đẹp đẽ nhưng thật bí ẩn…Lôi Triệt yêu cô….nhưng lại không thể hiểu cô…!
Liệu chẳng trong giây phút này, cô có đang nhớ về Quân Tường không?
Lôi Triệt siết bàn tay lại, ấn đường của hắn cau chặt lại, xô thành nếp gấp ưu tư…
“Thừa nhận đi Lôi Triệt! Mày đang phát điên lên vì ghen rồi!”
_ Giai nhi!
Tiếng gọi bất chợt, có chút giận dữ, có chút vội vã của hắn khiến Giai Kỳ giật mình.
Cô quay người lại, thấy Lôi Triệt đột nhiên đùng đùng bước tới, sải tay dang rộng ra, ôm chặt cô vào lòng…
Cái ôm bất chợt khiến Giai Kỳ ngạc nhiên, gương mặt cô vùi vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, mùi xạ hương thơm ngát bủa vây cô trong luồng hơi ấm áp của riêng hắn…
_ Sao vậy…Triệt? Có chuyện gì thế?
Giai Kỳ ngạc nhiên bối rối, bàn tay cô vỗ vỗ nhẹ lên tấm lưng to lớn của hắn, nhẹ giọng hỏi rất dịu dàng…
Lôi Triệt chẳng nói một lời, chỉ ôm chặt lấy Giai Kỳ, vùi mặt vào hõm cổ cô, như thể sợ cô đột nhiên sẽ chạy mất….
_ Triệt….?
Hành động lạ lẫm của hắn khiến cô bật cười…Lôi tiên sinh mà cũng có những lúc trở nên yếu đuối trẻ con thế này đấy…
Giai Kỳ vuốt ve bả vai của Lôi Triệt, nhìn vào gương mặt chất chứa âu lo của hắn, nhìn vào ấn đường cau chặt lại của hắn, nhìn vào đôi mắt đầy ưu tư của hắn…
Nụ cười mềm mại như nước nở trên môi cô, Giai Kỳ dịu dàng vòng tay qua cổ Lôi Triệt, kiễng chân lên muốn đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn….Thì đột nhiên…
_ BÀ LÀ AI! TẠI SAO BÀ THẬP THÒ Ở ĐÓ?
Tiếng vệ sĩ quát rất lớn, khiến Giai Kỳ giật nảy mình.
Cô buông vội bả vai Lôi Triệt ra…nếu bàn tay hắn không nhanh nhẹn đỡ lấy eo lưng của cô, sợ rằng Giai Kỳ đã ngã sấp xuống mất….
Ánh nhìn sắc lạnh của Lôi Triệt hướng về phía ồn ào, gương mặt hắn cạu cọ đúng như một đứa trẻ vừa bị giật mất món ngon yêu thích.
Bàn tay hắn ôm chặt lấy Giai Kỳ, khi tên vệ sĩ kia hùng hổ áp tải một người phụ nữ cao gầy bước vào….
Vừa nhìn thấy người phụ nữ ấy, Giai Kỳ đã vội vã reo lên…
_ BÁC TRẦN!.
Tìm truyện hay tại || TгùмTruy ệЛ.
Vn ||
Ánh mắt ngạc nhiên của Lôi Triệt hướng xuống Giai Kỳ, nhìn thấy cô buông tay hắn ra mà lao về phía người phụ nữ luống tuổi có gương mặt buồn buồn trước mặt.
_ Bác Trần…con tưởng bác đã về quê từ…lâu rồi chứ ạ?
_ Chưa! Bác chưa về được! Bác còn phải ở đây lo lắng cho Hà lão gia và Hà phu nhân, cùng Hà thiếu gia…Dù sao thì nghĩa tử cũng là nghĩa tận mà!
_ Sao ạ? Bác nói gì cơ?
Giai Kỳ ngơ ngẩn trước câu trả lời của Trần quản gia, nhưng khi Trần quản gia chưa kịp lên tiếng trả lời, thì Lôi Triệt đã cao giọng át đi.
_ Đây là ai vậy Giai nhi?
_ À…em quên mất chưa giới thiệu với anh! Đây là bác Trần, là quản gia của Hà gia…Ngày xưa sau khi bố mẹ em mất, bác Trần đã chăm sóc, giúp đỡ em rất nhiều…Bác Trần…đây là….
_ Lôi tiên sinh! Chào ngài!
Trần quản gia cung kính cúi đầu, dáng điệu rất thuần thục, đúng là người làm việc lâu năm trong gia đình quyền quý.
_ Bà biết tôi sao?
_ Mấy lần ngài tới Hà gia tôi đã được gặp! Ngài không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ ngài!
Trần quản gia cúi đầu nói, ánh mắt của Lôi Triệt nhìn bà ta mang theo chút ẩn ý lạ lẫm…
_ Vừa rồi bác nói nghĩa tử là nghĩa tận là sao ạ?
Giai Kỳ níu lấy tay của Trần quản gia, lại thấy bà cúi đầu xuống, thở dài muốn lên tiếng, nhưng lại bị Lôi Triệt ngăn lại…
_ Ý của Trần quản gia, chính là thay cho Hà lão gia và Hà phu nhân đang bị tạm giam trong tù lo lắng cho Quân Tường phải không?
Lời nói của Lôi Triệt làm cho Trần quản gia ngẩn ra.
Ánh nhìn ngạc nhiên thẫn thờ của Trần quản gia hướng về phía Lôi Triệt, giống như bà không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
_ Việc này Trần quản gia không cần quan tâm! Dù sao tôi cũng là người nhà của Hà gia, tôi sẽ lo liệu, không cần bà phải lo lắng!
Thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt vang lên, mang theo sự xa cách rợn người mà rất lâu rồi Giai Kỳ không được nghe thấy.
Ánh nhìn cảnh cáo của hắn hướng về phía người phụ nữ đang co ro trước mặt…Trong phúc chốc, Trần quản gia lập tức hiểu ra ẩn ý trong mắt của Lôi Triệt…
_ À…vâng vâng…Là tôi lo chuyện bao đồng rồi!
Giai Kỳ nhìn Trần quản gia buồn rầu phần trần, trong lòng cảm thấy chua xót…
Trần quản gia đã làm việc rất lâu trong Hà gia, so với Hà lão gia và Ha phu nhân tình thân hơn ruột thịt, cũng từng chăm sóc bao bọc cô trong lúc cô yếu ớt nhất.
Giờ đây gia đình Hà gia lụi tàn, mà nguyên nhân chính là vì cô, chính vì cô mới khiến Hà gia tan nát…chắc chắn Trần quản gia sẽ rất giận cô!
_ Triệt…!
Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lôi Triệt, lắc nhẹ đầu ý muốn hắn đừng đáng sợ như thế nữa, nhưng cô đâu biết đâu hắn đang cảnh cáo Trần quản gia không được bép xép chuyện Hà gia ra cho cô.
_ Bác Trần! Cháu biết bác giận cháu! Cháu cũng không có gì để biện minh hay bao biện hết…
_ Giai tiểu thư cô đừng nói vậy! Tôi chỉ là người làm công thôi! Hà gia đối xử với tôi rất tốt, nên tôi nảy sinh tình cảm cũng là thói thường, còn chuyện nội bộ gia đình tôi không dám can thiệp.
Trần quản gia dịu giọng nói, đối với Giai Kỳ bà chưa bao giờ xa cách đến như vậy, khiến cho Giai Kỳ buồn lòng không yên…
_ Bác Trần…giờ bác ở đâu?
_ Tôi ở một căn nhà nhỏ cách đây hai trạm xe buýt.
Sau khi Hà gia bị khám xét thì toàn bộ người làm công trong nhà đều phải rời đi.
Tôi lo lắng cho Hà lão gia, Hà phu nhân nên nán lại…Ở quê tôi cũng chỉ có một mình, không chồng không con…Hà gia giống như gia đình của tôi, nên tôi cảm thấy cần có trách nhiệm…
Câu nói của Trần quản gia bị bỏ dở giữa chừng, xen vào đó là tiếng thở dài nặng trĩu….
Giai Kỳ chạnh lòng không nỡ, cắn môi, nắm lấy tay bà…
_ Bác Trần…ngày trước con cũng nhờ ơn bác giúp đỡ…Nếu bác không giận con, thì cho con về thăm nhà bác một chút…được không?
_ Việc này…?
Trần quản gia có chút phân vân, ánh mắt bà hướng về phía Giai Kỳ, lại hướng về phía Lôi Triệt…
_ Bác Trần...Nếu như bác đối với con có chút hiểu lầm…bác có thể cho con cơ hội giải thích được không?
_ Giai tiểu thư! Tôi không hiểu lầm gì cô hết…Giai tiểu thư đừng nghĩ vậy!
_ Vậy tại sao bác không gọi cháu là Giai Kỳ như trước? Rõ ràng là bác đang hiểu lầm cháu mà…! Trần quản gia….cháu luôn biết ơn bác, ngày trước cũng là nhờ bác chăm sóc cháu…Nhưng từ khi chuyện xảy ra, bác đều tránh mặt, không nghe điện thoại của cháu…Cháu biết mà!
_ Không phải đâu Giai tiểu thư! Cô đừng nghĩ như vậy về tôi…
_ Nếu như thế, bác cho cháu tới thăm bác đi! Được không?
Trần quản gia nhìn ánh mắt chờ mong của Giai Kỳ, lại nhìn ánh mắt sâu thẳm sắc bén của Lôi Triệt, cuối cùng thì đành gật đầu đồng ý…
****
Căn nhà của Trần quản gia nằm ở một khu nhỏ, dân cư thưa.
Ngôi nhà nhỏ nhắn có vườn cây trước mặt, bình dị mộc mạc, làm cho người ta có cảm giác dễ chịu…
_ Mời Giai tiểu thư! Lôi tiên sinh!
Trần quản gia mở cửa, căn nhà sạch sẽ khoáng đạt thơm mùi nước lau sàn bạc hà.
Giai Kỳ cúi đầu xin phép rồi bước vào trong, còn Lôi Triệt thì đứng ngoài cửa, đợi cô đi khuất, liền nắm lấy vai của Trần quản gia, trầm giọng nhắc nhở.
_ Tôi nhắc nhở bà! Giai nhi vừa trải qua một cú sốc tâm lý, vì muốn em ấy vui vẻ nên tôi mới đồng ý để em ấy tới đây.
Nhưng bà phải biết cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì im lặng.
Đừng nói những gì liên quan đến cái chết của Hà gia…Bà rõ chưa?
_ Vâng! Lôi tiên sinh! Tôi biết rồi!
Trần quản gia cung kính gật đầu, bàn tay đặt trên vai bà buông lỏng ra, mới vội vã bước vào trong…
_ Anh không vào sao?
Giai Kỳ thấy Lôi Triệt cùng vệ sĩ đứng bên ngoài liền tò mò hỏi.
Lôi Triệt mỉm cười rất dịu dàng, lắc đầu âu yếm trả lời cô…
_ Em lâu ngày mới gặp Trần quản gia, chắc có nhiều chuyện để tâm tình.
Anh không làm con kì đà cản mũi, để hai người tự nhiên!
Giai Kỳ bĩu bĩu môi với hắn, bàn tay cô đưa lên vẫy vẫy với hắn rồi theo Trần quản gia vào trong.
Căn nhà bề ngoài nhìn đơn giản, nhưng hóa ra bên trong rất sâu…Trần quản gia dẫn cô vào trong căn phòng tận cuối căn nhà, còn đi qua một khu vườn nhỏ nằm ở giữa trồng một loại hoa rất lạ.
Căn phòng sâu trong cùng được bài trí như một phòng đọc sách riêng biệt, tĩnh mịch và yên ắng…
_ Cháu ngồi nghỉ đi! Tôi đi pha trà!
Trần quản gia nhẹ giọng nói với cô rồi quay lưng đi vào bếp.
Giai Kỳ ngồi xuống, hít vào hương thơm dìu dịu, không biết có phải do loài hoa kia không?
Rất nhanh, Trần quản gia đã bưng ra hai tách trà thơm phức nóng hổi cùng một khay bánh quy mặn ngon mắt.
Bà đặt tách trà trước mặt Giai Kỳ, trầm ấm nói với cô…
_ Ngày trước ta còn nhớ, cháy hay uống trà hoa hồng, nhưng ở chỗ ta không có, chỉ có trà xanh đơn giản thôi…Cháu đừng chê nhé!
_ Dạ! Không sao ạ!
Giai Kỳ thấy Trần