Cho đến tận sau này, mỗi khi nhớ lại hình ảnh của buổi tiệc hôm ấy, khi Lôi Triệt bước vào trong sảnh đường, cảm giác rùng mình vì kinh ngạc của Giai Kỳ vẫn còn nguyên vẹn, khi cô nhìn Lôi Triệt đứng sừng sững như một vị chúa sơn lâm, oai phong và dũng mãnh, ánh nhìn sắc bén như lưỡi lam xoáy và Hà lão gia và Hà phu nhân như thể nhìn thấy một miếng mồi tươi rói.
Giai Kỳ cảm thấy cơ thể của Quân Tường bên cạnh nàng cứng căng lại, ánh mắt nàng nhìn lên gương mặt tái xanh của anh, và hướng về phía Hà lão gia và Hà phu nhân, giật mình nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt kinh hoàng như thể nhìn thấy người chết đội mồ sống lại của họ.
Hà gia trên thương trường là người như thế nào chứ?
Không phải là một hào môn hô mưa gọi gió, hét ra lửa hay sao? Xung quanh Hà gia luôn tỏa ra một vầng hào quang của quyền lực, tiền bạc và cả sự tự tin của một gia đình có danh tiếng trên thường trường.
Đừng nói đến chủ tịch thành phố, ngay cả những quan chức cấp cao của chính phủ khi nói chuyện với Hà gia cũng phải nể mặt vài phần!
Vậy mà tại sao đứng trước Lôi Triệt, hai người lại tỏ ra khúm núm và sợ hãi đến như thế? Cảm giác như thể cả Hà lão gia và Hà phu nhân đông thành đá rồi, thậm chí còn có thể nhìn thấy bàn tay Lôi lão gia đang cầm chắc ly rượu không ngừng run lên.
Giai Kỳ kinh ngạc nhìn người đàn ông cao cao tại thượng trước mặt…Rút cuộc người này là ai vậy?
Ánh mắt đẹp đẽ của Giai Kỳ kín đáo quan sát Lôi Triệt, gương mặt cao ngạo với ánh mắt sắc đến như có thể cứa thương bất kì người nào dám cả gan nhìn sâu vào đó.
Người ta thường nói, khuôn mặt là tấm gương phản chiếu tâm hồn, còn đôi mắt là nơi thú nhận bí mật của trái tim.
Vậy thì trái tim của người đàn ông này, là một vùng đất rộng lớn nhất, mênh mang nhất, bí ẩn nhất và cô độc nhất!
Ánh mắt của hắn, tuy rằng sắc bén như mắt chim ưng, dũng mãnh như chúa sơn lâm, nhưng lại cô độc như thể một con sói đơn độc lạc bầy.
Đám đông xung quanh ồ lên xì xào, bắt đầu bu xúm lại xung quanh năm người như thể một đám kiến bu lấy mật, cảnh tượng trước mặt quá kì thú, quá thu hút, kích thích tâm trí tò mò của tất cả quan khách trong bữa tiệc.
Lôi Triệt không vội, rất nhàn nhã, ánh mắt hắn từ từ thưởng thức sự kinh hoàng đông cứng trên gương mặt của Hà gia, từ từ cảm nhận sự bối rối khó xử tràn ra trong không gian, như thể một bông hoa bắt mồi đang từ từ cảm nhận sự sống mồn mỏi đang chêt dần chết mòn của con mồi trong bụng.
Rồi bàn tay đi găng da của hắn vươn tới, nhẹ nhàng chậm rãi, chạm vào tay của Hà lão gia, nhấc ly rượu trong tay của ông lên.
Chỉ có một chút chạm nhẹ, mà chân của Hà lão gia dường như đã muốn nhũn ra.
Bàn tay đeo găng da của hắn ưu nhã nhấc ly rượu lên, chầm chậm hướng ly rượu ra ánh sáng rực rỡ trong căn phòng.
Màu đỏ rực rỡ sóng sánh trong ly pha lê sang trọng, in vào trong lòng mắt sâu thẳm của Lôi Triệt.
Sau đó hắn lắc nhẹ cổ tay, cử chỉ tao nhã và đẹp mắt như thể một chuyên gia thẩm định rượu vang danh tiếng mà Giai Kỳ thường được nhìn thấy trên Tivi.
Ly rượu đỏ sóng sánh trong ly, Lôi Triệt đưa chất lỏng ấy gần lên mũi, đôi mắt của hắn từ từ nhắm lại, chậm rãi thưởng thức hơi rượu đang bung tỏa kia…Đầu lông mày như lưỡi kiếm khẽ cau lại.
Từng cử chỉ thân thể ưu nhã của hắn, từng biểu cảm trên gương mặt hắn, dù chỉ là một cái chau mày của hắn, đều được những ánh mắt ngưỡng mộ thán phục trong căn phòng theo dõi nhất cử nhất động.
Giai Kỳ cũng không thể phủ nhận, sức hút từ phong thái của Lôi Triệt quả thật rất lớn.
Bàn tay đi găng da bóng loáng sang trọng cầm ly rượu, vừa giống như một quý tộc Tây phương cao ngạo quyền quý, vừa giống như một Hiệp sĩ đền Thánh mạnh mẽ bí ẩn.
Nàng cũng thật khâm phục sự tự tin đến đáng kinh ngạc của Lôi Triệt.
Đứng trước một căn phòng rộng mà hàng trăm con mắt đổ dồn vào mình như vậy mà hắn chẳng có chút mảy may cảm xúc.
Như thể chỉ có hắn và ly rượu trong căn phòng vật, gương mặt vẫn bình thản, cử chỉ vẫn tao nhã, không có lấy chút gấp gáp.
Nếu đổi lại là nàng, thì chắc sớm đã bối rối đến toát đầm đìa mồ hôi rồi!
Lăn lộn trong giới showbiz đã bao nhiêu năm, vậy mà mỗi lần bước lên sân khấu, mặc dù xung quanh tối đen không thể nhìn thấy gì, nhưng cảm giác hàng trăm hàng ngàn người dõi theo vẫn khiến nàng sợ đến toát mồ hôi, mã vẫn không thể quen được.
Lôi Triệt từ tốn mở mắt, gương mặt chẳng chút biểu cảm, chỉ có đầu lông mày đẹp đẽ của hắn là khẽ chau lại, thanh âm nhẹ nhàng vang lên, nghe như một tiếng thở dài.
_ Vị rượu tệ thế này, chẳng trách Dì Hà không uống nổi!
Hà phu nhân nghe thấy hắn nhắc đến tên mình, gương mặt vẫn đờ đẫn cứng đờ, chỉ có khuôn miệng khẽ kéo ra một nụ cười đờ đẫn theo bản năng.
Người phục vụ đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ các mảnh vỡ của ly rượu dưới chân, Lôi Triệt đặt ly rượu lên khay của người phục vụ bên cạnh, phủi phủ găng tay của mình như thể vừa chạm vào điều gì đó rất bụi bẩn.
Rồi không nói không cười, bàn tay hắn khẽ đưa lên cao một chút…
Ngay lập tức, từ ngoài sảnh một người vệ sĩ toàn thân mặc tây trang đen thẫm, biểu cảm và phong thái đều giống y hệt Lôi Triệt, trên tay bê một hộp gỗ sồi đỏ nhìn đã rất cổ, trịnh trọng bước tới phía sau Lôi Triệt, cung kính dâng lên.
Bàn tay đi găng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve hộp gỗ, ánh mắt như thể nhìn thấy một bảo vật.
Ngón tay hắn đẩy nhẹ nắp hộp gỗ sồi lên.
Lập tức, một mùi hương thảo mộc bung tỏa trong không gian, một mùi hương giống như đi lạc giữa những tủ thuốc Đông y.
Giai Kỳ phát hiện ra mùi hương này xuất phát từ đám cỏ khô lót trong hộp gỗ sồi, đặt bên trên là một chai rượu.
Lôi Triệt nhẹ nhàng nhấc chai rượu ra, Giai Kỳ nhìn thấy tem dính trên thân chai đã rất cũ.
Dòng chữ in thương hiệu Macallan đã bạc màu, bên dưới là số năm 1945.
_ Đây là Whisky, dòng Macallan Fine & Rare, được sản xuất năm 1945, trên thế giới chỉ còn một chai này.
Chai thứ hai là Macallan 1960, chỉ còn tại một cửa hàng duy nhất ở Columbia…
Lôi Triệt nhẹ giọng giới thiệu, tiếng xì xào vang lên xung quanh, háo hức nhìn chai rượu quý hiếm trong tay hắn.
Chai rượu rất đẹp, hình dáng giống như một tòa tháp trong kiến trúc của Ấn độ, hơi tròn và thuôn dài về phía cổ chai.
Chất rượu trong chai có màu hổ phách đậm, Giai Kỳ cảm thấy giống như màu của một chai mật ong nguyên chất.
Lập tức, toàn bộ sức lực của nàng phải dồn lại để cố gắng nén cười, ai như nàng, đi so sánh một chai rượu quý giá như vậy với chai mật ong?
Thanh âm trầm thấp gợi cảm như hơi rượu mạnh lại vang lên, lần này còn nhỏ giọng hơn cả tiếng thì thầm nữa.
_ Giá của nó khoảng 35.000 USD.
Ôi mẹ ơi!
Giai Kỳ há hốc miệng, và tất cả quan khách xung quanh cũng ngỡ ngàng khi nghe giá tiền trên trời ủa chai rượu trong tay hắn.
Ba….ba….ba mươi lăm nghìn đô cho một chai rượu! Không phải chứ?
Giai Kỳ choáng váng, không phải vì giá trị của chai rượu trong tay Lôi Triệt, mà vì sự lãng phí đến mức phi lí của nó!
Bỏ ra số tiền lớn đến như vậy để mua một chai rượu, đúng là lí lẽ của người giàu! Những người bình thường như nàng không thể hiểu được!
Lôi Triệt mở chai rượu, trực tiếp nhấc từng ly rỗng trên khay rót dòng chất lỏng như hổ phách đun chảy ấy vào trong ly pha lê, lịch sự đưa cho Hà phu nhân, Hà lão gia, Quân Tường và nàng.
Khoảng khắc Giai Kỳ đón ly rượu từ tay Lôi Triệt, mùi hương của chất lỏng trong ly khiến nàng có cảm giác như thể mình vừa đi lạc vào một vùng lúa mạch bát ngát, còn có thể ngửi thấy mùi thơm của rơm cháy thành tro.
Nhưng điều làm nàng say đến choáng váng, không phải là mùi hương nồng thơm của ly rượu đắt tiền hòa cùng với mùi xạ hương sang trọng đến ngây ngất, mà là vì khoảng khắc Giai Kỳ vô ý ngước mắt lên nhìn vào trong đôi mắt sâu thẳm sắc bén của Lôi Triệt.
Đôi mắt sâu thẳm, băng giá như hút hồn người khác, với ánh nhìn mãnh liệt và quyến rũ, như thể một tia X chiếu thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn nàng…Ánh nhìn như thể lột trần nàng ra!
Giai Kỳ lập tức run rẩy, và nàng biết Lôi Triệt nhìn ra được sự run rẩy trong lòng mắt của nàng.
Nhưng ánh mắt của hắn rất nhanh rời khỏi gương mặt nàng, với biểu cảm hoàn toàn không chút xúc động, nâng ly rượu trong tay mình lên ngang tầm mắt, và thanh âm trầm thấp vang lên.
_ Đã lâu không gặp! Lôi Nhi ngày tháng đều nhớ mong đến dì dượng.
Hôm nay là ngày sinh nhật của dì, Lôi Nhi xin được mạn phép kính rượu chúc dì sinh nhật vui vẻ!
Rồi hắn ngửa miệng, uống trọn dòng chất lỏng trong ly.
Dáng điệu gợi cảm và quyến rũ, giống như bậc vương tôn công tử.
Biểu cảm, phong thái đều giống như người cháu lâu ngày trở về.
Cho dù là tình cảm khăng khít, hoặc giả như là một người tưởng chừng sẽ không bao giờ trở lại nữa đột nhiên lại xuất hiện…nhưng biểu cảm của Hà lão gia và Hà phu nhân không phải giống như quá mức rồi sao?
Dường như cũng cảm thấy được thắc mắc của mọi người, Hà lão gia là người lấy lại được cảm xúc nhanh nhất.
Ông lập tức cười lớn, ánh mắt lộ ra vẻ xúc động vô cùng, bàn tay run run đặt lên cánh tay của Lôi Triệt, thanh âm tựa như không thể kìm chế bản thân vang lên.
_ Lôi Nhi! Cháu đã chờ về rồi! Thật là tốt quá! Ta và dì cháu, tưởng chừng như đã không thể còn được gặp lại cháu nữa rồi! Cháu có biết không…năm đó khi sự việc đau lòng xảy ra, anh chị Lôi….Trời ạ! Lúc