Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên gấp gáp khiến Giai Kỳ bị lôi tuột khỏi giấc mộng.
Cô từ trên giường bật dậy như một cái lò xo, tiếng chuông vẫn vang lên inh ỏi ầm ĩ, tiếp theo là tiếng đạp cửa rầm rầm bên ngoài và chất giọng cao chót vót của Lyly vang lên.
_ GIAI KỲ! GIAI KỲ! EM CÓ TRONG NHÀ KHÔNG! CHỊ NGHE THẤY TIẾNG CHUÔNG ĐIỆN THOẠI CỦA EM! EM MỞ CỬA RA!
Tấm chăn trôi tuột xuống khỏi người cô, Giai Kỳ mở mịt đến loạng choạng, cơ thể đau nhức à đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cô ngồi bất động trên giường, với nỗi đau đớn thể xác dần dần quay trở lại…
_ GIAI KỲ!
Tiếng quát giật giọng vang lên bên ngoài, khiến cho Giai Kỳ đang đờ đẫn cũng giật thót mình.
Cô hướng về phía cửa lớn, thanh âm khàn đặc, cổ họng bỏng rát khào khào cất tiếng.
_ Vâng….!
_ GIAI KỲ! CÓ CHUYỆN LỚN RỒI! EM MAU RA ĐÂY!
Giai Kỳ như một cái máy, nghe tiếng gọi cửa của Lyly loạng choạng xuống giường.
Nhưng vừa bước chân xuống, cơ thể cô đã ngã khụy vì đôi chân run rẩy đứng không vững của cô.
Và Giai Kỳ ôm mặt, nước mắt cứ thế chảy ra ướt đẫm…
Cô đau!
Rất đau!
Đau đến thấu tim gan!
Đau đến tê tâm phế liệt!
_ GIAI KỲ!
Tiếng gọi bên ngoài cửa cấp bách vang lên, khiến cho Giai Kỳ cũng không có lấy một phút giây để được khóc cho thỏa.
Ý thức được tình trạng bản thân mình đang thế nào, cô loạng choạng mở tủ quần áo và tìm một bộ đồ kín từ đàu đến chân, nhanh chóng mặc vào….
Ánh mắt cô chợt dừng lại ở tấm danh thiếp màu đen chữ bạc lóng lánh sang trọng trên mặt bàn trang điểm.
Hai từ Lôi Triệt như cào xé trái tim cô, Giai Kỳ căm phẫn, nhào tới chụp lấy tấm danh thiếp và vò nát nó rồi vứt vào xó phòng.
Sau đó cô cài kín cúc cổ từ đầu đến chân, loạng choạng ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Lyly ùa vào như một cơn bão…Nhưng nhìn sắc mặt tiều tụy hốc hác như vừa ốm một trận bạo bệnh của Giai Kỳ, sắc mặt đang khẩn thiết lo lắng của Lyly bỗng trở nên hoảng hốt…
_ Giai Kỳ….em sao vậy? Em ốm à? Sao thế này?
Quầng mắt sâu trũng vì khóc nhiều, đôi môi bệch bạc và sắc mặt tái xanh.
Giai Kỳ rộc rạc trong bộ quần áo rộng thùng thình, nhìn như một bà lão trung niên.
Cô nhìn Lyly, lắc đầu không nói….
_ Đừng giấu chị! Mấy ngày qua em biến mất như chạy trốn, điện thoại cũng không mang theo, chính là vì chuyện chia tay với Quân Tường đúng không?
Giọng nói khẩn thiết thương cảm của Lyly vang lên, cô nhìn Giai Kỳ, thương đến buốt tim ruột.
Số phận của Giai Kỳ rất đáng thương, mồ côi cha mẹ, một thân một mình, cô coi Giai Kỳ như em gái, nhìn thấy cô như thế này….Lyly không chịu nổi.
_ Sao chị biết?
Giai Kỳ khào khào hỏi Lyly, chuyện của cô và Quân Tường mới xảy ra ngày hôm qua, tại sao hôm nay Lyly đã biết?
_ Không phải là chị biết! Mà là cả nước biết rồi! Này! Em đọc đi!
Lúc này Giai Kỳ mới nhìn thấy trên tay Lyly cầm một xấp giấy.
Lyly nhét vào tay cô, và Giai Kỳ mờ mịt đọc.
Đó đều là những trang báo in ra từ một trang tin tức trên mạng…Giai Kỳ đờ đẫn đến chết lặng khi dòng chữ in đậm phía trên đập vào mắt cô.
“ CHẤN ĐỘNG! HÀ THIẾU GIA CỦA TẬP ĐOÀN TRIỆU ĐÔ HÀ THỊ VÀ VŨ CÔNG GIAI KỲ ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯỜNG AI NẤY ĐI! ”.
Giai Kỳ run rẩy nắm chặt lấy trang giấy nhàu nhĩ, điên cuồng đọc dòng chữ trơ tráo phía dưới…
“Theo trang đưa tin, Thiếu gia của Hà thị - Hà Quân Tường đã chính thức chia tay bạn gái sau 6 năm gắn bó.
Hà thiếu gia cũng đã xác nhận thông tin này với truyền thông, nói rằng từ giờ trở đi, Giai Kỳ đối với anh hoàn toàn là người xa lạ! Lý do không được tiết lộ, nhưng có nguồn tin cho hay lỗi là ở phía Giai Kỳ, trong lúc yêu Hà thiếu gia đã đi qua đêm cùng người đàn ông khác…!”.
Bàn tay cô run lên, những trang báo tiếp theo, ảnh chụp cô lên máy bay tư nhân của Lôi Triệt rõ mồn một trên mặt báo, thậm chí còn nhìn thấy thấp thoáng xe riêng của Lôi Triệt chình ình bên trong ảnh.
“Vũ công Giai Kỳ sau khi chia tay với bạn trai đã được phát hiện lên máy bay riêng cùng một đại gia khác! Theo nhiều nguồn tin đáng tin cậy, vị đại gia đó chính là ngài L.T, nhân vật lớn hàng tỷ đang nổi đình đám trong giới kinh doanh khi mới trở về từ nước ngoài sau 24 năm được đồn là mất tích!”
Giai Kỳ không đọc nổi nữa, nhưng bức ảnh từ trên tay cô rơi lả tả xuống dưới đất….Cô mệt mỏi tựa vào tường, không đứng vững nữa….
Sân bay của Lôi Triệt là sân bay tư nhân, máy bay tư nhân, hơn nữa xung quanh hắn lúc nào cũng vệ sĩ bảo vệ nhiều lớp đến con ruồi cũng không bay lọt, làm sao mà xuất hiện những bức ảnh chụp lén trắng trợn như thế được?
Chẳng….chẳng lẽ….?
_ Giai Kỳ! Bây giờ trên mạng đang loạn lắm! Mọi người đang chỉ trích em là kẻ tham vàng bỏ ngãi, đồn em với ngài Lôi có quan hệ mờ ám, có quy tắc ngầm! Giai Kỳ, hiện giờ nhãn hàng em đang đại diện đã đơn phương hủy hợp đồng, vì lý do đời tư em không còn sạch sẽ, sẽ ảnh hưởng đến thương hiệu của họ! Luật sư của họ đã liên hệ với chị nói em phải bồi thường, số tiền….không nhỏ đâu! 450 vạn đó, Giai Kỳ!
Lyly níu lấy tay cô, khẩn thiết nói…những lời của cô cũng không thể lọt nỏi vào tai Giai Kỳ nữa….Trong đầu cô, chỉ còn duy nhất dòng chữ…
“ Anh và cô….là người xa lạ…”
Quân Tường!
Nước mắt chảy ướt gò má của cô, Giai Kỳ khóc trong câm lặng, cũng không đủ sức để gào thét nữa.
Cô chỉ như một pho tượng, lặng lẽ khóc trong đau đớn….
_ Giai Kỳ!
Lyly nhìn cô khóc đến thương tâm, xót xa gọi tên cô…Giai Kỳ chẳng nghe được gì nữa, đôi mắt đẹp của cô nhắm lại, ép cho nước mắt ào ào chảy xuống.
_ Giai Kỳ….em trả lời thật chị đi, em và ngài Lôi….có gì không?
Giai Kỳ nh ìn Lyly, trong ánh mắt ngoài căm phẫn thì chỉ còn một khoảng trống tiều tụy…Cô không nói gì, chỉ im lặng như một cái bóng, một cái bóng không hồn.
Lyly níu lấy cánh tay cô, siết nhẹ trong lòng tay mình, nhẹ giọng khuyên bảo.
_ Giai Kỳ! Hiện giờ em phải nghe chị, nhất định không được suy sụp tinh thần! Giờ em phải nghĩ cho đại cục…Giai Kỳ….!
Ánh mắt của Lyly hướng về phía cô, mang theo một tia tính toán rất sắc…
_ Nếu như em thật sự có quan hệ với ngài Lôi, thì em hãy đi tìm ngài ấy xin giúp đỡ đi! Nếu như bây giờ ngài Lôi chịu đứng ra đỡ đầu cho em, thì tất cả mọi thứ sẽ được giải quyết, kể cả khoản đền bù khổng lồ kia! Hà gia…giờ đã là người ngoài rồi! Giai Kỳ….em phải suy nghĩ thông suốt vào….
Bàn tay Lyly siết lấy tay cô, khẩn thiết nói như rút gan ruột.
_ Chỉ có ngài Lôi mới cứu được em đại họa này thôi! Nếu không thì danh tiếng, sự nghiệp, mọi thứ của em sẽ tiêu tan như cát bụi….Thậm chí nếu như không đền được số tiền đó, em sẽ phải đối mặt với….án tù đấy!
Giai Kỳ nhắm chặt mắt vào, hít một hơi thật sâu và lắc đầu.
Cô rút tay khỏi tay Lyly, lùi vào cửa, giọng nói khàn đặc vang lên và khuôn mặt mờ mịt hoàn toàn mất hết thần trí…
_ Em mệt lắm…em muốn đi ngủ....chị về đi!
_ Giai Kỳ!
_ Em muốn ngủ….chị về đi!
Và mặc kệ Lyly bất lực ở bên ngoài, Giai Kỳ lần đầu tiên lỗ mãng đóng sầm cửa trước mặt người khác, khóa chặt lại và lê thân mình về phòng, mặc kệ những tờ giấy tráo trở kia vẫn nằm la liệt dưới sàn.
Khi những bước chân vừa đặt tới bậu cửa, Giai Kỳ đã khụy xuống, và điên loạn gào khóc.
Tâm trí như thể có hàng ngàn người lao tới giẫm đạp, xéo nát dưới chân, thân thể đau đớn như vừa trải qua cực hình…Giai Kỳ gào thét đến mức cảm nhận được mùi máu tanh đang tứa ra ở cổ họng, bàn tay cô tóm chặt lấy y phục của mình, và bắt đầu điên loạn tự xé rách chúng ra.
Bàn tay bị vải cứa đau đớn, tiếng vải vóc bị xé rách cào vào không gian, cào vào nỗi đau tứa máu, cào vào trái tim cô…
Giai Kỳ hoảng loạn ôm đầu, nước mắt như mưa thi nhau rơi xuống….Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy cô độc, bất lực và tuyệt vọng đến thế này!
Cô nhớ bố mẹ cô!
Cô thèm được quay lại những ngày thơ ấu vô lo vô nghĩ, được lao vào vòng tay bố mẹ để kể hết nỗi lòng, để khóc cho thỏa….
Giờ chỉ có một mình cô tự liếm láp vết thương, Giai Kỳ co quắp ngồi trên sàn nhà, nhìn chiếc giường nhàu nhĩ trước mặt….
Hình ảnh kinh tởm trần trụi đó hiện ra trong óc….và một cơn buồn nôn quặn lên, Giai Kỳ cuống quýt lao vào phòng vệ sinh, và nôn thốc nôn tháo tất cả mọi thứ ra ngoài…
Nước mắt ứa ra lã chã, Giai Kỳ quặn thắt nôn khan, đến khi không nôn được gì ra nước…cô mới gục đầu trên bồn rửa mặt, lấy cốc đánh răng để súc miệng.
Nhìn vào gương mặt tiều tụy của mình trong gương….Giai Kỳ tưởng như nghe thấy hàng loạt âm thanh lao xao ồn ào xung quanh mình….Họ đang cười nhạo cô, họ đang chửi mắng cô là đứa con gái bẩn thỉu, tồi tệ, có cả tiếng khinh miệt của Quân