Đúng 7h30, Giai Kỳ đứng trước cửa chờ Lôi Triệt, chiếc áo khoác dạ họa tiết trắng đen với bông hoa trà trên ve áo vô cùng sang trọng mà nàng tìm thấy trong đống trang phục mà Lôi Triệt sắm cho nàng.
Giai Kỳ mím đôi môi lại, lúng túng nhìn chiếc váy màu đen tối giản nhất mà nàng phải lựa mãi trong đống váy vóc xa hoa, nhưng đến khi mặc lên người, thì mới biết thiết kế của chiếc váy này lại rất gợi cảm.
Rảnh cổ cắt sâu, cách điệu bằng một lớp ren chìm tôn lên rãnh ng*c đầy đặn gợi cảm, làn da trắng mịn màng tương phản mới lớp váy đen nhóng nhánh, làm Giai Kỳ giống như một bông tuyết xinh đẹp.
Chiếc Bentley của Lôi Triệt chói mắt tới mức kể cả là ban đêm, cách xa cả dãy phố Giai Kỳ cũng nhìn thấy…Giai Kỳ thầm nghĩ trông chiếc xe đồ sộ của hắn chẳng khác gì một con voi lù lù xuất hiện trên đường.
Chiếc xe đỗ ngay dưới thềm nhà, Ngô Lỗi lập tức nhanh nhẹn mở cửa ghế lái, thì Lôi Triệt đã ngăn lại.
_ Cậu cứ ngồi lại trong xe!
Đôi giày da sang trọng bóng lộn của Lôi Triệt sạch sẽ tới mức không dính lấy một hạt bụi đặt xuống đường, hắn bước chân ra ngoài, toàn thân tây trang hoàn hảo đến mức kì lạ, khiến cho Giai Kỳ không thể tin được Lôi Triệt vừa từ công ty trở về sau một ngày làm việc bận rộn.
Trông hắn phẳng phiu và thẳng thớm chẳng khác gì những tài tử xuất hiện trên thảm đỏ.
Lôi Triệt hài lòng nhìn Giai Kỳ, dáng vẻ kiều diễm của cô luôn khiến hắn mê đắm.
Lôi Triệt bước lên thêm nhà, bàn tay hắn vươn tới ôm lấy thân hình đẹp đẽ của cô.
Mùi xạ hương quyến rũ man mác, Giai Kỳ cũng dần quen với cử chỉ thân mật của Lôi Triệt, không đáp lại, cũng không đẩy hẳn ra.
Đôi mắt hắn quét qua lòng mắt trong vắt dịu dàng của Giai Kỳ, xuống chóp mũi xinh xắn và đôi môi gợi cảm căng mọng sau lớp son màu đỏ hồng…Bàn tay hắn vươn lên vuốt nhẹ làn da mềm mại của cô khi ánh mắt hắn hút sâu vào rãnh ng*c gợi cảm…
_ Chào buổi tối Giai nhi! Em đẹp lắm!
_ Cám ơn Lôi tiên sinh! Ngài cũng vậy!
Giai Kỳ lịch sự đáp lại, lại khiến hắn bất giác mỉm cười.
Hắn không có nói gì, nhưng sao nhìn mặt có vẻ thích thú thế?
_ Em vào xe đi!
Lôi Triệt dìu Giai Kỳ xuống dưới, lịch sử mở cửa xe cho cô.
Giai Kỳ giật mình khi nhìn thấy Ngô Lỗi đang đứng trước cửa xe mỉm cười với cô, ánh mắt xanh biếc đặc trưng của anh khiến cho Giai Kỳ ấn tượng rất sâu sắc.
Cô lập tức mỉm cười khi vừa thấy anh.
_ Ngô Lỗi!
_ Chào cô! Giai Kỳ!
Giai Kỳ bước vào trong xe, sau đó là Lôi Triệt.
Ngô Lỗi nhanh nhẹn đóng cửa xe lại và nhanh chóng trở về ghế lái.
Chiếc xe lướt đi trong đêm…Trong xe rất ấm nên chiếc áo khoác của Giai Kỳ khiến cô nóng, cô muốn cởi nó ra, nhưng lại ngại người ngồi bên cạnh.
_ Để anh!
Lôi Triệt rất tinh tế phát hiện ra gương mặt đỏ hồng lên vì nóng của Giai Kỳ, bàn tay hắn dịu dàng giúp cô cởi lớp áo khoác bên ngoài xuống.
Cánh tay trắng mịn của Giai Kỳ lộ ra, thân hình mềm mại trong lớp váy dạ hội bó sát, lộ ra những đường cong hút mắt, khiến cho Lôi Triệt ngẩn người ngắm.
Gương mặt với những đường nét kiều diễm dịu dàng được trang điểm rất nhạt, thậm chí Lôi Triệt còn không nhìn ra lớp phấn trên làn da của cô.
Những người phụ nữ xung quanh hắn đều quá mức phụ thuộc vào phấn son, đến mức mỗi lần đứng cạnh hắn đều ngạt thở vì mùi phấn son sực nức ngột ngạt.
Lôi Triệt quan sát Giai Kỳ, rồi nhẹ giọng hỏi.
_ Bên cửa hàng nữ trang không mang đồ đến sao?
_ Có ạ! Nhưng những thứ đắt tiền đó tôi đều để nguyên niêm phong trong tủ của ngài, không động tới.
_ Em không thích sao?
Lôi Triệt cau mày hỏi cô, trong hiểu biết của hắn, phụ nữ và trang sức là đôi bạn thân thiết không dứt rời, vậy mà Giai Kỳ lại không hề đeo lấy một món đồ nữ trang nào.
_ Tôi còn chưa mở niêm phong nữa, chưa xem qua nên không biết!
Lôi Triệt nheo mắt nhìn cô, rồi hắn quay người nói với.
_ Cậu mở ngăn lấy hộp nữ trang ra đây cho tôi!
_ Dạ!
Ngô Lỗi nhanh chóng mở ngăn để đồ trong xe, lấy ra một hộp nữ trang bọc nhung rất sang trọng.
Lôi Triệt cầm lấy hộp nữ trang, và mở ra.
Đó là một chiếc vòng cổ bạch kim họa một bông hoa hồng rất tinh tế sang trọng.
Giai Kỳ giật mình…món nữ trang này….rất quen mắt!
Khong phải là chiếc vòng cổ hoa hồng Lôi Triệt từng muốn tặng cho cô ở bữa tiệc của Hà gia sao?
_ Quay lưng lại đây, anh đeo cho em!
_ Lôi tiên sinh! Tôi không….
_ Nhớ anh từng nói gì không? Nếu như hôm đó em nhận chiếc vòng cổ này, thì mọi chuyện đã khác!
Giai Kỳ giật mình, đờ đẫn nhìn Lôi Triệt nhấc chiếc vòng cổ lấp lánh ra khỏi hộp nhung, trầm giọng nói.
_ Quay lưng lại!
Giai Kỳ máy móc quay lại, Lôi Triệt choàng sợi dây lên cổ cô, và khi cô quay lưng lại không nhìn rõ, hắn cởi bỏ găng tay, kiên nhẫn đeo dây cho cô.
Giai Kỳ run run đờ đẫn, đột nhiên cảm thấy sau gáy mình, đôi môi của Lôi Triệt dịu dàng áp lên, hôn lên làn da của cô rất nhẹ.
Cô giật mình quay lại, thấy Lôi Triệt đã ung dung đeo găng tay xong.
Hắn ngắm nhìn bông hoa hồng lấp lánh trên làn da của cô, hài lòng khen ngợi.
_ Đẹp lắm! Em thích không?
Giai Kỳ nhìn hắn, không gật cũng không lắc, khiến cho Lôi Triệt nheo mắt lại, nhưng hắn cũng không nói gì!
Giai Kỳ quay đầu nhìn ra cửa, bóng hình kiều diễm in trên cửa kính xe.
Chiếc dây chuyền lấp lánh lành lạnh trên da cô….Lôi Triệt tựa lưng vào ghế da sang trọng, im lặng ngắm cô, cảm thấy dường như mỗI lần nhìn thấy cô, hắn đều cảm thấy rất dễ chịu.
Giống như mọi buồn bực trong lòng đều lắng dịu xuống.
Cuộc sống của hắn từ ngày có cô xuất hiện, sinh động vui tươi.
Cho dù Giai Kỳ vẫn luôn giữ khoảng cách, mà cả hắn và cô đều biết việc cô ở cạnh hắn là bắt buộc, là ép uổng, là do hắn dùng quyền lực và trói cô lại…Nhưng Lôi Triệt muốn cô, cho dù là dùng bất kì thủ đoạn nào, hắn cũng phải có được cổ, cả thể xác, cả tâm hồn!
Nếu như muốn làm được điều đó, thì việc đầu tiên chính là….phải loại bỏ hình bóng của Quân Tường trong đầu cô!
Chuyện này đối với hắn, đơn giản hơn cả ăn bánh uống trà!
Giai Kỳ ngẩn ngơ nhìn con đường hun hút, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút mơ hồ không đúng...!
Tại sao con đường này...cô lại thấy quen quá vậy?
Đây không phải là....đường đến biệt thự của Hà gia sao?
Giai Kỳ bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ gai ốc trong người mình nổi hết cả lên, sống lưng cũng trở nên lạnh toát...!
Cô kinh hãi nhìn con đường dẫn vào khu biệt thự của Hà gia giăng đèn kín hai bên đường, cô vội vàng quay phắt lại phía Lôi Triệt, kinh hãi nhìn nụ cười ngạo nghễ đang hiện ra trên khóe môi mỏng bạc tình của hắn.
_ Lôi tiên sinh! Thế này là sao?
_ À...tôi quên nói với em sao? Bữa tiệc ngày hôm nay tôi đến dự là bữa tiệc của Hà gia, do dì dượng tôi tổ chức!
_ Lôi tiên sinh?
Giai Kỳ sợ hãi lớn giọng gọi tên hắn, ánh mắt kinh hoàng nhìn Lôi Triệt cười càng lúc càng lạnh...!
_ Em nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận việc người phụ nữ của tôi, ở bên cạnh tôi, nằm trong lòng tôi mà đầu óc cứ tơ tưởng đến người khác sao?
Giai Kỳ nín bặt nhìn sự căm phẫn giận dữ ngày một lớn hơn trong lòng mắt sâu thẳm của hắn, Lôi Triệt cười gằn, giống như một con sư tử gầm gừ đầy giận dữ tiến sát về phía cô.
_ Em nghĩ tôi là thằng ngốc không nhìn ra sự chống đối trong ánh mắt của em sao? Em nghĩ tôi không nhìn ra sự giả dối trong nụ cười của em sao? Em nghĩ tôi không nhìn ra trái tim em, tâm trí em lúc nào cũng ngập tràn hình bóng của nó sao?
Giai Kỳ cảm thấy Lôi Triệt rất vô lý!
Hắn và cô rõ ràng chỉ là một cuộc giao dịch, không hơn không kém! Ngay từ đầu đã rõ ràng như vậy, tại sao hắn vẫn nhất quyết một hai bắt ánh mắt cô chỉ nhìn hắn, bắt tâm trí cô chỉ nghĩ đến hắn.
Giai Kỳ nhìn tấm chắn ngăn cách giữa ghế lái và ghế phụ vẫn chưa được kéo lên, và Ngô Lỗi đang gắng sức gồng người lên để lờ hắn và cô đi!
Chiếc xe đã dừng lại từ lâu, ở cách chỗ Hà gia không xa, nhưng từ phía cổng nhà của Quân Tường không thể nhìn thấy.
Giai Kỳ không muốn tranh cãi với Lôi Triệt, chỉ cúi đầu cứng rắn nói.
_ Tôi muốn về nhà!
_ Muốn về nhà sao?
Lôi Triệt cười gằn, trong giọng nói của hắn chứa đựng rất nhiều tức giận còn chưa bộc phát.
Bàn tay hắn đột ngột vươn tới, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Giai Kỳ, kéo giật cô lại.
Ánh mắt sâu thẳm đáng sợ của hắn ghim chặt vào lòng mắt của cô, Giai Kỳ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
_ Em không phải ngày đêm mong ngóng nó sao? Ngày đêm mong mỏi một cuộc điện thoại, một tin nhắn của nó sao? Bây giờ được gặp rồi, tại sao đột nhiên lại muốn về?
Tiếng cười lạnh lùng của Lôi Triệt khiến Giai Kỳ đông cứng, hắn bóp mạnh cổ tay cô hơn, và kéo cô ngồi thẳng dậy.
Bàn tay hắn tàn nhẫn nắm chặt lấy gáy cô, như nắm gáy một con mèo nhỏ, khiến cho Giai Kỳ không thể cựa quậy, lòng mắt của cô bất lực hướng về phía cửa nhà Hà gia sang đèn hoa rực rỡ....!
Hà lão gia và Hà phu nhân đang vui vẻ đón tiếp quan khách, bên cạnh là Quân Tường....và một người con gái khác...!
Người con gái đang đứng cạnh Quân Tường cười rạng rỡ này....Giai Kỳ cảm thấy rất quen....!
Là người mẫu vừa đoạt giải thưởng người mẫu trẻ triển vọng – Linh Linh!
Người đã bị Giai Kỳ cho hai phát tát trời giáng vì đã dám xúc phạm ba mẹ cô, cũng trong bữa tiệc của Hà gia! Bữa tiệc mà Lôi Triệt đã tặng cô chiếc vòng cổ này...nhưng cô từ chối.
_ Nhìn cho kỹ đi! Giai nhi! Trong khi em đau khổ ôm nỗi hận tình trong lòng, thì em họ tôi đã vui vẻ bên tình nhân mới của nó rồi.
Nghe nói cô gái kia là Linh Linh, người mẫu trẻ triển vọng đang rất có danh tiếng.
Tuần trước Quân Tường còn nói với tôi muốn cho