Bờ vai của Giai Kỳ co lại, xương bải vai như cánh hạc nhô cao lên, gợi cảm mờI gọi, trên làn da mềm mại còn lưu dấu răng tím bầm của Lôi Triệt.
Cổ tay bị hắn chói chặt đã chẳng còn cảm giác, lạnh ngắt và tê dại…Thân thể dưới sức nặng của Lôi Triệt không thể nhúc nhích được một phân, khiến cho Giai Kỳ hoàn toàn không có đường thoát, nghẹn ngào chịu đựng sự xâm nhập tàn nhẫn kia…
_ Thế nào…chịu không nổi nữa rồi, đúng không?
Thanh âm trầm khàn của hắn đột nhiên vang lên bên tai.
Lôi Triệt há miệng, chiếc lưỡi tinh xảo của hắn li*m lên bờ vai tròn trịa của cô, vẽ một vòng tròn trên bả vai cô.
Giai Kỳ cắn chặt lấy miếng vải đã ư*t nước miếng của mình, khó khăn thở dốc.
_ Khó thở sao?
Lôi Triệt lạnh giọng hỏi, thanh âm hoàn toàn không hề vỗ về nuông chiều, mà giống như một bậc quân vương đang hỏi nữ nhân đang hầu thị tẩm cho hắn.
Giai Kỳ gục gặc gật đầu….
.
Truyện Xuyên Không
Ngón tay hắn cởi nút thắt cà vạt trói miệng cô ra, thuận tay với vào trong miệng cô lôi mảnh vải thảm thương ra ngoài…
_ Khụ khụ…
Giai Kỳ húng hắng ho, căng ng*c hít thở không khí…Đôi môi ư*t rượt của cô đỏ hồng lên, gương mặt vùi sâu vào nệm yếu ớt lên cầu xin...!
_ Đừng...mà....!
_ Chỗ này không chịu nổi nữa rồi, đúng không?
Ngón tay của hắn cố tình vỗ vỗ lên cúc hoa căng nhức bị nhét chật chội của cô, làm cho Giai Kỳ co rúm lại.
Cô thở dốc liều mạng gật đầu, ngón tay run rẩy vơn ra đẩy phần bụng dưới cứng rắn của hắn nhích ra một chút...!
Lôi Triệt nhìn bàn tay xanh tím của Giai Kỳ, hàng lông mày tinh tế của hắn khẽ cau lại...!
Có tiếng khóa mở lách cách rất khẽ vang lên.
Giai Kỳ thảng thốt cảm nhận cổ tay của cô được nới lỏng.
Chiếc thắt lưng tuột xuống khỏi cổ tay cô, bị Lôi Triệt quẳng xuống sàn nhà...!
Giai Kỳ run rẩy thu tay về, cổ tay cô hằn rõ vết dây trói tím bầm...Ở phía sau Lôi Triệt cũng động thân, rút phân thân ra khỏi cô...!
Hắn thở dài vuốt mái tóc ướt đẫm, nhìn Giai Kỳ giống như một đóa hoa bị vùi dập, tan nát yếu đuối nằm trên giường lớn, mệt mỏi rõ rời...!
Hắn nhìn cô thở dốc, đôi mắt nhắm nghiền lại quá sức mệt mỏi...bàn tay hắn vỗ lên m*ng cô, lạnh giọng nói.
_ Tôi không cho cô nghỉ! Tay! Banh rộng m*ng ra!
Giai Kỳ cắn răng cắn môi, nhất định không dám động tay làm việc ấy.
Nhưng Lôi Triệt thì lại hoàn toàn không hề có ý định buông tay!
Cô nào đâu biết, đêm nay hắn đã hạ quyết tâm, nhất định không chiếm giữ được cô, hắn nhất định không dừng lại!
Bàn tay hắn ấn lên tấm lưng thon thả của Giai Kỳ, ấn chặt cô xuống giường, ánh mắt xoáy vào phần ư*t át giữa hai chân cô, lạnh giọng...!
_ Nếu cô không tự mình hầu hạ được tôi, thì đêm này đừng hòng tôi buông tha cô! Mau lên!
Tiếng thở nghèn nghẹn của Giai Kỳ vang lên, hòa cùng tiếng mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài cửa sổ.
_ Nếu như cô không muốn....vậy để tôi nhét lại chỗ cũ!
_ Khôn....không...!
Giai Kỳ liều mình lắc đầu, tiếng thở nghẹn ngào...Cô run run cử động thân thể đau nhừ của mình..
_ Quỳ cho hẳn hoi!
Bàn tay của Lôi Triệt đét lên m*ng cô một cái, khiến cho Giai Kỳ khó khăn quỳ trên nệm, bàn tay cũng phải vươn ra làm điều mà Lôi Triệt yêu cầu...!
Phần ấm áp nữ tính xinh đẹp dưới tác động của đôi tay run run từ từ hé mở, tách ra như một đóa hoa hồng hé nụ...Lôi Triệt nhìn theo động tác mời gọi của cô mà ngây ngất, ánh mắt cho dù giận dữ của hắn cũng không thể che dấu đi được sự si dại dâng lên bên trong.
Phân thân vốn đã căng cứng đến trướng đau của hắn lại càng lớn tới mức dọa người...!
Cũng may Giai Kỳ vùi mặt xuống nệm nên không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa cho chết ngất.
Bàn tay thô ráp to lớn của hắn đặt lên bàn tay nhỏ bé lạnh toát của cô, vật nam tính của hắn kề sát nơi ấp áp tư mật ấy, động thân...!
_ Hức...!
Bên trong lập tức được lấp đầy, căng nhức đến rã rời.
Tiếng kêu cao thấp của cô hòa cùng tiếng thở dốc thô suyễn của hắn khi hắn cuồng dã luận động...!
Bên trong cô chặt khít và ấm áp, trơn ư*t mê hoặc...Lôi Triệt đắm chìm trong cô sinh ra mê muội, quyến luyến không thể rứt rời.
Từng phần khít khao sẽ co bóp, những xúc cảm tư mật của cô được hắn mang lại, và chỉ dành riêng cho hắn...Lôi Triệt ôm lấy m*ng cô, thỏa sức rong ruổi...!
Tiếng kêu nghẹn ngào của Giai Kỳ hóa thành tiếng nức nở.Gương mặt cô đỏ hồng phiếm tình vì những kích tình không ngớt mà Lôi Triệt mang lại.
Từng cử động dù nhanh dù chậm của hắn, đối với cô cũng là kích thích trí mạng...!
Chỗ tiến vào sinh ra kho*i cảm tê dại, lại không ngừng co thắt, khiết cho Giai Kỳ bắt đầu khó chịu r*n rỉ...!
_ Ưm...ưm...!
_ Không được ra!
Lôi Triệt gằn giọng, thanh âm đáng sợ khiến cho Giai Kỳ sởn gai ốc...Hắn cũng biết cô sắp đến cao trào, bên trong co thắt lấy hắn.....Cơ thể vặn vẹo của cô run lên từng nhịp....!
Nhưng cơn ghen không được xoa dịu của hắn khiến Lôi Triệt trở nên ích kỉ một cách quá đáng.
_ Nhịn xuống! Cô mà ra thì đừng trách!
Hắn nói như thế...nhưng làm sao Giai Kỳ quyết định được chuyện này! Hắn không cho cô tới, nhưng lại cứ điên cuồng cuồng dã trong cô, mỗi lần vào ra đều như muốn lấy mạng...!
Giai Kỳ cắn chặt răng vào cánh tay, cô không chịu đựng được nữa....Ở nơi va chạm, d*ch thể tiết ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nóng đến khó khăn...!
Lôi Triệt nở nụ cười lạnh, từng cơn run rẩy của cô cho hắn biết cô hoàn toàn mất hết khả năng chống đỡ....Bàn tay to lớn của hắn vung lên, đánh thật mạnh lên cánh m*ng của cô.
Chát!
_ Á Á Á!!!
Sau cú đánh không khoan nhượng của Lôi Triệt, bên trong Giai Kỳ giống như bùng nổ....Run lên dữ dội vì kho*i cảm ập tới không thể kiềm chế.
D*ch thể chảy xuống ư*t đẫm ga giường, còn Giai Kỳ thì nằm thở dốc phủ phục trên nệm, hoàn toàn mất đi lí trí...!
_ Sao? Tới rồi đúng không?
Thanh âm khàn khàn của Lôi Triệt vang lên, biểu lộ chính bản thân hắn cũng bị cô siết đến rùng mình.
Hắn vuốt ve cơ thể của Giai Kỳ, d*m mĩ hỏi...!
_ Có sư*ng không?
Gương mặt phiếm đỏ của Giai Kỳ mờ mịt lý trí, cô không thể trả lời hắn, chỉ kiệt sức thở dốc...!
Lôi Triệt lướt bàn tay trên cần cổ xinh đẹp của Giai Kỳ, vẽ lên da thịt cô từng cử chỉ vỗ về tinh tế...!
Thanh âm quyến rũ như hơi rượu vang trầm ấm rót vào cô...!
_ Nhìn cô lên đ*nh rất thú vị! Ra thêm vài lần nữa cho tôi xem! Nhé!
****
Lôi Triệt tựa lưng vào thành giường lạnh, ánh mắt hướng về phía bờ vai mềm yếu mệt mỏi của Giai Kỳ lộ ra sau lớp chăn, những dấu vết xanh tím trên làn da trắng nhợt nhạt, dưới ánh đèn ngủ yếu ớt như những vết bớt nhỏ.
Thân thể cường tráng mạnh mẽ của hắn còn nhuốm đẫm hơi thở tình d*c nồng đậm sau cuộc hoan ái mãnh liệt...!
Mưa dường như đã ngớt…Tiếng thở của Giai Kỳ cũng vang lên đều đặn bên cạnh, cô ngủ rất sâu, vì những mệt mỏi quá sức mà hắn đem lại…
Gương mặt của Giai Kỳ khi ngủ rất xinh đẹp, dịu dàng.
Đôi mắt nhắm nghiền ngoan ngoãn, hàng mi dài rợp bóng và đôi môi căng mọng….Khiến cho Lôi Triệt ngắm mãi không thôi…
Ngón tay của hắn chạm lên một lọn tóc vương trên gương mặt cô, từ tốn kéo nhẹ ra…không muốn làm cô thức giấc…
Ánh mắt của hắn còn sâu hơn cả màn đêm, chất chứa quá nhiều điều mà Giai Kỳ không thấy được…Không thể nhìn sâu trong lòng mắt ấy, xem rút cuộc hắn đang nghĩ điều gì?
Ánh mắt hắn di chuyển đến những mảnh vụn la liệt của chiếc điện thoại bị hắn bóp nát…Hình ảnh lúc cô vừa xem ảnh Quân Tường vừa khóc dội về tâm trí, khiến cho cơn ghen trong hắn chẳng thể nguôi ngoai…!
Hắn nhìn Giai Kỳ, nhìn cô im lặng say ngủ bên cạnh hắn…
Liệu chăng một ngày, cô sẽ bỏ rơi hắn…Giống như Thiên Ân đã bỏ rơi Tề Yến Thanh hay không?
Liệu chăng có một ngày….cô sẽ bỏ hắn đi…, giống như….cha mẹ hắn hay không?
Vậy thì…hắn sẽ còn lại gì?
Nỗi sợ hãi ào tới….Lôi Triệt vội vã và hấp tấp nhào vào Giai Kỳ, vòng tay mạnh mẽ của hắn thít chặt lấy cơ thể của Giai Kỳ, nhốt cô trong lồng ngực của hắn…
Trong cơn mê man, Giai Kỳ cau mày, khẽ cựa quậy…Bị quấy rầy làm cô chòng chành tỉnh giấc, nhưng cơ thể quá mệt, lại khiến cô ngủ thiếp đi trong lồng ngực ấm áp của Lôi Triệt…
Suốt đêm dài, Lôi Triệt ôm chặt cô trong vòng tay, để cô gối lên cánh tay mình...ngủ đến gần